Trong ôn hòa lại lộ ra mấy phần cường thế không dễ phát hiện.
Trì Yên lên tiếng, sau khi tự hỏi vài giây, dứt khoát nhận lấy cái bánh có nhân này: “Cảm ơn chị Phỉ.”
Lục Phỉ vốn dĩ còn chuẩn bị một đống lớn khuyên sợ cô thoái thác, kết quả tất cả đều vô dụng, chị sửng sốt một chút, sau đó ý cười càng sâu, cách màn hình điện thoại mà vẫn rất rõ ràng: "Chút nữa chị gửi số đạo diễn cho em, đến lúc đó em cứ đợi thông báo của ông ấy."
“Không phải là chế tác lớn gì, chỉ là một bộ phim văn nghệ, nhưng mà đối thủ chắc chắn không ít đâu, Tiểu Trì em cố lên a, chị xem trọng em.”
Trì Yên cũng cười, sau khi cảm ơn Lục Phỉ lần nữa mới cắt điện thoại.
Hai người đều không phải kiểu người lắm lời gì, gọi xong một cuộc điện thoại, cũng chỉ mất có 5 phút mà thôi.
Hành lang bệnh viện có mùi thuốc sát trùng rất nặng, mũi Trì Yên hơi nghẹn lại, nhéo nhéo mũi xoay người đẩy cửa phòng bệnh.
Nước truyền nhanh hơn cô tưởng nhiều, lúc Trì Yên đi vào, sau khi giọt nước cuối cùng nhỏ xuống, rất nhanh đã có m.á.u quay ngược trở lên.
Hô hấp Trì Yên cứng lại, mở cửa muốn đi gọi bác sĩ, có thể là động tĩnh quá lớn, anh cũng bị cô đánh thức, ngay trước khi cô bước ra cửa có một giọng nói vang lên tới: “Đi đâu thế?”
“Em đi……”
Tìm bác sĩ.
Nói còn chưa dứt, Trì Yên theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Khônh biết từ khi nào Khương Dịch đã ngồi dậy, anh cũng không nhìn cô, hơi cúi đầu, điều chỉnh tốc độ chảy, m.á.u không chảy lên nữa, sau đó dứt khoát rút kim tiêm ra.
Trì Yên suýt chút nữa thì quên, Khương Dịch chính là bác sĩ.
Tuy rằng cũng không thể xem như bác sĩ, nhưng dù sao cũng là nghiên cứu sinh y khoa, đôi với chuyện này cũng biết cách giải quyết tốt.
Lúc này nghẹn ở cổ họng mới thoát ra, tim đập vẫn hơi nhanh, lại đóng cửa lần nữa
Tóc mai trên trán Khương Dịch không dài, từ đỉnh mày trở lên, che non nửa trán, nhìn vừa tùy ý lại vừa biếng nhác.
Anh ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt đen láy: “Lại đây ấn giúp anh một lát.”
Trì Yên qua bên, tay ấn vết kim của Khương Dịch dời đi, ngón cái của cô lập tức đè lên.
Không dám quá dùng sức, lại không thể không dùng chút sức nào, chưa đếm hai phút, Trì Yên đã cảm thấy ngón cái của mình cứng lại.
Cô không dời tay đi, ánh mắt lại dừng trên vệt m.á.u dài của ông truyền dịch, mắt đột nhiên nóng lên, vì hơi cúi đầu nên mắt chẳng có trở ngại, nhẹ chớp chớp mắt cố gắng ép nước mắt xuống.
Trì Yên không phải người đặc biệt thích khóc, đặc biệt sau khi thành niên, cô rất ít khi khóc.
Lúc còn ở nhà họ Trì, cho dù sống chẳng vui vẻ gì, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Có thể làm cô khóc hình như cũng chỉ có ba việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-38-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Tám năm trước cậu bất ngờ qua đời, ác mộng quấy rầy cô nhiều năm, còn có khi đóng phim, cốt truyện yêu cầu.
Hiện tại lại nhiều một việc nữa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng chả có việc gì có thể khiến cô khóc.
Dù sao Trì Yên cũng là diễn viên, rất dễ dàng có thể thu phóng tự nhiên được, cô hít sâu mấy hơi, ngắn ngủi vài giây đã ép nước mắt về.
Khương Dịch chứng kiến toàn quá trình, khóe miệng anh dương một chút, nhéo cằm cô, nâng nhẹ mặt cô lên: “Khóc cái gì?”
Trì Yên mở to mắt nói nói dối: “Bụi bay vào mặt thôi.”
Khương Dịch cũng không vạch trần cô, cúi người để sát vào cô đồng thời cũng hướng mặt cô đến gần mình hơn: "Để anh thổi cho em"
Trì Yên theo bản năng nhắm mắt lại.
Hơi thở ấm áp của anh khẽ vuốt qua mí mắt cô, sau đó dừng trên trán cô, Khương Dịch trở tay cầm tay cô, “Mệt không?”
“Có hơi.”
“Còn có thể lái xe không?”
“Chắc là vẫn được”
“Em không uống rượu sao?”
“……” Trì Yên thiếu chút nữa đã quên, cô mở to mắt, buồn bực vô cùng mà đi kéo di động, “…… Em thuê lái xe.”
·
Trì Yên đi thử vai một tuần sau.
Tố chất cơ thể của Khương Dịch tốt hơn cô, hôm cô đi thử vai, anh cơ bản đã hồi phục hoàn toàn.
Mấy ngày nay công việc của anh đặc biệt bận rộn, điện thoại cứ một người gọi lại một người gọi, trong nước rồi nước ngoài, nói tiếng Trung rồi b.ắ.n tiếng Anh, sau mấy ngày, trên cơ bản là Trì Yên đã hình thành phản xạ có điệu kiện mà ngâm tiếng nhạc chuông báo điện thoại của anh luôn.
Từ sau khi Weibo trở lại thanh tĩnh, Trì Yên cũng giống như trước đây ngày ngày phát bài.
Mê Truyện Dịch
Cứ hai ngày một bài weibo, sau khi đăng bài thứ hai, các fans ruột của cô lại bắt đầu lộ nguyên hình, mấy hôm trước còn đang nói không bắt cô livestream vẽ Khương Dịch đâu, tới hôm nay lại bắt đầu đề cập lại vấn đề này.
Trì Yên cứ lờ đi, từ sau đó đã dưỡng thành thói quen cứ đăng weibo xong là đi ra.
Trước hôm đi casting 1 ngày, Trì Yên đăng hai chữ: “Vui vẻ.”
Các fan ngồi phân tích mãi, Trì Yên cũng không có sức xem.
Cô phải tốn thời gian nghiên cứu lại một lần tính cách nhân vật, sau đó còn phải đi nghiền ngẫm mỗi lời thoại trong kịch bản nữa.