Tuy rằng bị trì hoãn trong chốc lát, nhưng là hậu kỳ quay phim vẫn tính là thuận lợi.
Đạo diễn cảm thấy Trì Yên đứng cùng nam số 2 ở một chỗ cực kì có cảm giác CP, thậm chí bắt đầu muốn bọn họ sao tác một chút.
Trì Yên vẫn cảm thấy Khương Dịch còn đang nhìn cô chằm chằm ấy, hơn nữa bản thân cũng không quá quen thuộc, nên cực kì uyển chuyển mà chủ ra chuyện ái muội vẫn là không tốt lắm.
Mê Truyện Dịch
Đạo diễn cuối cùng không tiếp tục kiên trì được nữa.
Trì Yên quay xong cảnh này là đã hết cảnh quay hôm nay rồi.
Lúc tan học, người của đoàn làm phim lẫn trong đám sinh viên mà đi ra cửa, lúc Trì Yên đi phía trước lại có người phía sau khi đụng phải, may có người đỡ mới không bị ngã ra. Cô quay đầu cảm ơn: "Cảm ơn......"
Người đàn ông có khuôn mặt dịu dàng hơi hơi mỉm cười với cô: "Cẩn thận một chút!"
Là Lục Chi Nhiên.
Tuy rằng bọn họ cùng đoàn phim, nhưng lúc trước đến đây cũng không gặp nhau lân nào cả.
Trì Yên cong môi, không biết nói gì nữa, dứt khoát lại theo dòng người đi ra, sau khi ra đến hành lang trống bên ngoài phòng học, tay Lục Chi Nhiên vẫn còn cầm tay trái của cô.
Tống Vũ ra sớm, ôm hai chai nước khoáng nhào tới: “Yên Yên, cho chị chai nước……”
Tay vừa đưa qua, cô nàng mới phát hiện Lục Chi Nhiên đang đứng bên cạnh Trì Yên
Tống Vũ chỉ lấy hai chai nước, đặc biệt ở đây Lục Chi Nhiên lại là tiền bối, loại tình huống này có chút xấu hổ, lúc cô nàng đang do dự có nên đưa chai nước của mình cho Lục Chi Nhiên không, Trì Yên đã mở miệng: “Chị không khát, nước này đưa cho Lục……”
Trì Yên lại lần nữa vướng mắc ở chuyện xưng hô, nhừn mà rất nhanh đã có người tới cứu vớt cô..... Đó là một bạn học nữ đến xin chữ kí của Lục Chi Nhiên.
Trì Yên cùng Tống Vũ liếc nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Tính cách Lục Chi Nhiên cũng tốt, dường như cũng chẳng từ chối ai cả, liên tiếp lý mấy cái liền, vừa quay đầu ra nhìn qua lại thấy trên chiếc ghế đá gần đó có một chai nước, phía dưới có non nửa tờ giấy, chỉ có một hàng chữ______
【 vất vả rồi, bọn em đi trước. 】
Chữ viết thanh tú, cũng không biết là ai trong hai cô nhóc kia viết nữa.
·
Sau khi Trì Yên để lại chai nước cho Lục Chi Nhiên, vốn định cùng Tống Vũ đến canteen trường ăn cơm trưa.
Cô ra trường cũng mấy năm rồi, bây giờ lại có cơ hội trở lại một lần.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, bây giờ chắc chắn canteen không có nhiều người lắm, Trì Yên suy tính rất tốt, kết quả vừa lôi kéo Tống Vũ ra khỏi khu phòng học, liền gặp phải một bạn nữ
Bạn nữ kia hiển nhiên không biết cô là ai, lại cực kì nhiệt tình chặn cô lại: "Bạn học này, Khương giáo sư sọ bạn không tìm thấy văn phòng của thầy nên bảo mình đưa bạn đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-42-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên: “……”
Tống Vũ đối với khuôn mặc của Khương Dịch khắc sâu ấn tượng, cô nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện mấy ngày hôm trước đấy nhé, sau khi nhìn Trì Yên cười ái muội xong lain làm động tác lấy băng dán chặt miệng.
“Yên tâm, em cái gì cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy.”
Trì Yên buồn bực nói không nên lời, chỉ có thể tùy ý để bạn học nữ kia đưa mình đi.
Bạn học nữ gõ cửa ba lần, sau ba tiếng, người đàn ông bên trong chỉ đáp một chữ đơn giản: "Vào (đi)!"
Trì Yên gần như là bị cô bạn đẩy vào.
Khương Dịch vẫn cúi đầu lật xem báo cáo, biết bọn cô đi vào, đến mắt cũng chả nâng lên một chút.
Hiếm khi anh đeo một cái kính mắt, cặp mắt phía dưới thấu kính vẫn đẹp y như cũ, nửa phút trôi qua, anh mới tạm thời đặt tệp giấy qua một bên, nhìn về phía hai nữ sinh.
“Khương giáo sư, luận văn của em……”
“Qua.”
Bạn học nữ nghe vậy, miệng muốn kéo đến tận mang tai luôn rồi, nhìn như chỉ hận không thể nhào đến ôm anh một cái.
Nhưng mà ai cũng biết giáo sư của bọn họ không gần nữ sắc, cái ý niệm của cô nàng chỉ tồn tại hai giây đã bị chính cô bóp c.h.ế.t luôn rồi.
“Vậy Khương giáo sư…… Em về trước?”
“Ân, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại." Khương Dịch cầm bút máy ở bàn điểm nhẹ vài cái, “Cảm ơn.”
Trì Yên có một loại dự cảm không tốt lắm.
Bạn học nữ kia quả thật là bước nhanh như bay, chưa đế nửa phút, cô đã nghe thấy tiếng của đống lại sau lưng
Lúc này Khương Dịch mới giương mắt nhìn cô nàng, “Lại gần đây mấy bước.”
Trì Yên như học sinh đang bị thầy giáo trách phạt, đặc biệt nghe lời đi lên phía trước vài bước.
Cô đứng bên cạnh bàn công tác của Khương Dịch, trong văn phòng điều hòa mở không lớn, ánh mắt trời lại không chiếu đến nơi, vốn dĩ Trì Yên mặc không nhiều lắm, hơn nửa tay chân đều lộ ở bên ngoài, cô theo bản năng chà sát ngón tay.
Khương Dịch nhìn lướt qua cô từ đầu đến chân “Lạnh không?”
Người đàn ông này, sự chu đáo quả thật vượt quá tưởng tượng.
Trì Yên vừa mới bắt đầu bội phục anh, giữa hai chân liền chợt lạnh.