Anh nhìn thấy đặc biệt thuận mắt, giơ tay che đi nụ cười nơi khóe môi "Ân", đap "Nghe bạn bè nói"
Quá rõ ràng, "bạn bè" mà anh nói tới là chỉ Trì Yên.
Trì Yên nâng mắt lên, vừa hay thấy Khương Dịch nâng tay chỉ vào mắt: "Trăn Trăn có sao không?"
"Không có vấn đề gì lớn....." Cô gái nhìn Trì Nhiên rồi thuận tiện lại liếc Trì Yên, căn bản chẳng để hai người vào mắt, " Bỏ đi, hôm nay tâm trạng của tôi tốt cũng không so đo với mấy người nữa."
Vừa nói, cô ta vừa giơ giơ di động trong tay lên: "Vốn dĩ muốn tìm luật sư đến để nói chuyện, nhưng mà bây giờ_____ cũng không phải lãng phí thời gian làm gì, chỉ cần cậu nói xin lỗi tôi thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết."
Trì Nhiên: “Chị……”
“Xin lỗi.”
Việc này vốn dĩ là do Trì Nhiên sai trước, nói "xin lỗi" cũng không coi là sai.
Hơn nữa, Trì Yên thật sự không nhìn nổi, Khương Dịch cùng cô gái này liếc mắt đưa tình. Cô cảm thấy cổ họng như bị tắc một viên đạn, lúc nào cũng có thể nổ bùm một cái.
Lửa cháy bốc lên, khói cau mù mịt.
Trì Nhiên không nói chuyện.
Người trước mặt kia vốn dĩ chả phải kẻ yếu đuối gì, bây giờ trông có vẻ ôn nhu, thấu tình đạt lí thế thôi, chứ vừa rồi khi chỉ có hai người cô ta đã uy h.i.ế.p cậu không phải chỉ một hai lần thôi đâu.
Chính là kẻ hai mặt điển hình.
“Trì Nhiên.”
Khi Trì Yên gọi tên đầy đủ của cậu, chính là lúc đã cực kì tức giận rồi.
Trì Nhiên rốt cuộc mở miệng, cực kì miễn cưỡng xin lỗi một câu.
Khương Dịch xem đồng hồ lần nữa, “Thẩm Ninh, tôi còn có việc, đi trước.”
Hóa ra tên Thẩm Ninh.
Mê Truyện Dịch
Trì Yên lại nhìn cô ta lần nữa.
Đáy mắt Thẩm Ninh hiện lên tia mất mát, nhưng chỉ thoáng qua, cô ta lại cười cưới nhìn anh: "Vâng"
Trì Nhiên không nhịn được muốn trợn trắng cả mắt, nhưng trước đó đã bị Trì Yên xách cổ ra khỏi phòng bệnh
"Sau này ngoan ngoãn một chút, nếu không lại có lần sau cũng đừng tìm chị tới giúp!"
Trì Nhiên thái độ biết sai nhìn cô, sau đó đặc biệt hiếu thảo đỡ cô đi trên đường.
Khương Dịch ra sớm hơn hai người vài phút, lúc này trên hành lang đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Trì Yên trong lòng khó chịu giống như bị nghẹn cái gì ở cổ làm sao cũng không nhổ ra được.
Trì Nhiên cũng nhận ra hôm nay tâm trạng cô không tốt, nói đông nói tây rồi đảm bảo sau này không làm sai nữa, cuối cùng dưới ánh mắt ghét bỏ của Trì Yên thành thành thật thật lái xe về.
Bên tai Trì Yên lập tức của yên tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-47-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Cô buồn chán đến c.h.ế.t đi dọc theo con đường, ngón tay cọ nhẹ vài cái lên di động. Trước kia ốp di động được Lục Chi Nhiên kí tên lên nên cô cũng không dùng nữa, tháo xuống rồi lại lười đi mua ốp mới, sau đó để điện thoại trần luôn.
Tay cô hơi lạnh, vỏ di động lại càng lạnh hơn
Trì Yên hít hít mũi, đang định đem điện thoại bỏ lại vào túi, màn hình chợt sáng một chút, là một cái tin nhắn.
【Định đi bộ về nhà sao? 】
Vừa nhìn tên người gửi, Trì Yên theo bản năng xoay người lại.
Bên phải đường phía sau, Khương Dịch lái xe không nhanh không chậm đi phía sau cô, khoảng cách không xa lắm nhưng bởi vì tiếng động không lớn nên cô vừa rồi vẫn không biết.
Trì Yên cất điện thoại đi, sau đó hơi cúi đầu, chạy từng bước nhỏ lên xe.
Trong xe đã mở máy sưởi, Trì Yên đem bàn tay hơi lạnh đặt ra sau gáy, chờ Khương Dịch dẫm chân ga phóng đi, cô mới hỏi: “Bạn gái cũ?”
“Không phải,” Khương Dịch mắt nhìn phía trước, lực chú ý giống như không hề bị cô phân tán một chút nào. Chỉ là đáy mắt lại dâng lên ý cười nhàn nhạt: "Anh không có bạn gái cũ"
Trì Yên “Sách” một tiếng, ngữ khí so vừa rồi nhẹ đi không ít, “Cô ấy thích anh sao a?”
“Hình như vậy.”
…… Còn hình như vậy.
Trì Yên quay đầu nhìn anh, cô vẫn giữ nguyên tư thế vắt tay ra sau như trước, động tác nhìn qua rất buồn cười, cô mở to hai mắt: "Cô ây thích anh như vậy, tại sao anh không đáp lại?"
Đèn xanh vừa đổi, Khương Dịch dừng xe lại.
Cuối cùng anh cũng nghiêng mắt nhìn cô một cái, sau đó bàn tay đang cầm vôlăng gõ nhẹ một cái: "Em xem trên tay anh đang đeo cái gì?"
Nga…… Nhẫn.
Trì Yên vừa rồi suýt chút nữa đã quên mất anh giờ là chồng của cô rồi.
Khương Dịch giơ tay chạm chạm vành tai cô “Buổi chiều mặc nhiều quần áo hơn một chút”
Trì Yên: “Buổi chiều em ở nhà mà.”
“Không phải buổi chiều em có lịch quay sao?”
Trì Yên: “…… Em nhớ lầm.”
“Lại nói dối!”
Khương Dịch cười nhạt, nhưng không nói gì nữa, đợi đèn xanh bật liền khởi động xe, đồng thời mở lò sưởi lớn hơn một chút.
Cả buổi chiều Trì Yên thật sự không ra khỏi nhà.
So với cô, Khương Dịch lại rất vội vàng, bận bịu. Vừa ăn qua cơm trưa liền đến công ty, mãi đến khi màn đêm buông xuống, anh vẫn chưa về.
Buổi tối 7 giờ năm mươi, Trì Yên mở laptap, phát sóng trực tiếp.