Lúc đối phương thấy cô, động tác dừng một chút, sau đó mím môi cười với cô: “Yên Yên.”
“Không ngờ hôm nay sẽ gặp được cậu,” Đỗ Vũ Nhu đóng lại thỏi son, đưa đầu ngón tay lên đếm một chút, “Chúng ta…… Hình như cũng đã chín năm rồi chưa gặp lại.”
Quả thật là chín năm.
Trì Yên vẫn nhớ rõ ràng.
Lúc mười lăm tuổi, Trì Yên mới vừa lên cao trung, ngồi cùng bàn với Đỗ Vũ Nhu, khi đó, tính cách Trì Yên so với hiện tại rất cởi mở, ở bên cạnh cô ấy cũng không tệ lắm.
Trì Yên cũng cười, cúi đầu rửa tay: “Quả thật rất bất ngờ.”
Cô còn cho rằng đời này sẽ không bao giờ thấy được người này nữa chứ.
Sự tồn tại của Đỗ Vũ Nhu với Trì Yên mà nói, cũng không phải một ký ức quá tốt.
Cô rửa tay rất nhanh, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Đỗ Vũ Nhu vẫn đang nhìn cô.
Khuôn mặt cô thanh thuần tú lệ, nhưng là ánh mắt lại mang theo vài phần tối tăm không phù hợp với diện mạo của mình.
Môi Trì Yên mím thành một đường thẳng, sau đó nghe thấy Đỗ Vũ Nhu mở miệng: “Yên Yên, hy vọng cậu sẽ không nói ra chuyện 9 năm trước.”
Trì Yên không đáp.
Đỗ Vũ Nhu: “Cậu cũng là người trong cái nghề hỗn tạp này, hẳn là biết ở nơi này không thể có vết nhơ được, nói ra đối với cậu cũng không phải là chuyện gì tốt cả.”
Đối với Trì Yên là không tốt lắm, nhưng mà đối với chính cô ta càng không tốt.
Rốt cuộc bị cưỡng bức không thành, bị chụp khỏa thân uy h.i.ế.p đều là cô ta mà.
Hình như Đỗ Vũ Nhu có ý liếc liếc mắt nhìn xuống bụng nhỏ của cô một cái, “Vết sẹo trên người cậu……”
“Trước kia cũng chưa kịp nói, cảm ơn cậu.”
A.
Trì Yên đột nhiên liền có chút buồn cười, khóe miệng cô giơ lên tới nửa phần, cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Yên tâm, tôi không nhàn rỗi thế như vậy.”
Nói xong không hề nhìn cô ta, Trì Yên rút tờ giấy khăn, cọ lau tay sau đó ném vào thùng rác.
Sau đó nhấc chân, đi ra toilet.
Lúc Trì Yên về đến nhà, cả người đều không có chút sức nào.
Chắc là do đói.
Cô lái xe vào gara, lười xuống xe, dứt khoát ghé luôn vào trên tay lái đợi.
Cơn buồn ngủ rất nhanh đánh úp lại, Trì Yên ngủ lại cực kì không yên, mới bị một đôi tay chạm vào liền đột nhiên bừng tỉnh.
Khóe mắt dâng lên nước mắt, ánh nước trong suốt.
Trì Yên duỗi tay đẩy anh, vừa mới chạm vài người anh, liền từ trong mộng hồi thần lại, nặng nè hít thở.
Cô thả lỏng dựa vào sau ghế, giọng cực nhẹ, còn có chút suyễn: “Mấy giờ rồi thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-72-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Đảo mắt nhìn qua, bên ngoài đã tối đen.
“hơn 9 giờ rồi.” Khương Dịch nói xong muốn ôm cô lên “Về phòng ngủ tiếp.”
“Không cần,” Trì Yên lẩm bẩm, dựa vào lưng ghế cọ cọ, “Anh chờ em thêm lát nữa.”
Khương Dịch liếc nhìn cô một cái thật sâu, thật sự không lay chuyển được cô, chỉ có thể lùi lại chút khoảng cách, một tay chống trên cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: “Mơ thấy ác mộng sao?”
“Ân……” Trì Yên cũng không phủ nhận, làm như thật gật gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: “Mơ thấy thiếu chút nữa em đã bị người ta cưỡng bức rồi.”
“Trì Yên.”
Mê Truyện Dịch
Giọng Khương Dịch nặng hơn một chút.
“Nghe em nói.”
Trầm mặc ngắn ngủi, cô nghe thấy tiếng cổ họng Khương Dịch khẽ nuốt “Vậy em nói đi.”
Cô mím môi, hơi hơi xốc vạt áo lên, ngón tay chạm lên vết sẹo kia, "Vết sẹo này là em bị từ 9 năm trước."
“Năm ấy em mới mười lăm tuổi, còn không biết anh là ai.”
Khương Dịch không nói một lời.
“Khi đó em có một người bạn chơi rất thân, cùng nhau học trên lớp, cùng nhau làm bài tập…… Sau đó có một ngày, không biết cô ấy làm sao lại chọc phải một người trong trường…… Một người rất xấu.”
Trì Yên không thể nghĩ ra từ ngữ nào hình dùng tốt hơn nữa.
“Hôm đó em phải giúp thầy giáo làm chút việc, nên không về nhà với cô ấy được, chờ đến buổi tối lúc em từ phòng tự học đi ra, lại phát hiện cô ấy vẫm chưa về, bị mấy người vây lại một chỗ, nam nữ có cả, tầm bảy tám người."
Trì Yên nhớ không rõ.
Cho dù cô so với người khác đều nguyện ý nhớ việc này.
“Khương Dịch, anh biết em thấy cái gì không?”
“Cái gì?”
“Bọn họ cửi hết quần áo của cô ấy, lúc đó cũng đã gần hết rồi, lúc ấy em rất sợ, không có thời gian lật xem số của cậu, cũng chỉ có thể gọi 110 báo nguy trước thôi."
Trì Yên hơi thở nhẹ ra một chút, giọng nói có chút run run: "Sau đó không cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy."
Đến bây giờ Trì Yên vẫn nhớ rõ ánh mắt Đỗ Vũ Nhu lúc đó.
Bất lực, tuyệt vọng.
Lúc ấy cô sợ tới mức chân đều phát run, rồi lại không nhấc chân chạy được.
Khương Dịch lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sau đó…… Trước khi bọn họ phát hiện cô một giây, có một gã con trai đè lên người Đỗ Vũ Nhu, nhìn cô chẳng chút kiên dè.
Lúc ấy Đỗ Vũ Nhu kêu lên một tiếng “Yên Yên”, người nọ tựa hồ liền thay đổi chủ ý, hỏi cô: “Bạn cô em à?”