Mấy phút nữa là đến 8h rưỡi rồi.
Buổi tối Trì Yên cũng vẫn chưa ăn cơm, cô cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng sợ cứ như thế sẽ bị đau dạ dày, nên chỉ có thể chậm rì rì đi xuống dưới nhà nấu cơm.
Đầu mùa hạ, cô còn dán lên bụng cái túi chườm ấm.
Không biết là do tác dụng của túi chườm ấm, hay là do thể chất của cô tốt hơn, bây giờ cũng không còn quá đau nữa.
Phòng khách lầu một vẫn an tĩnh trống vắng như cũ.
Trì Yên mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn cả cái tủ đều trống rỗng, cuối cùng thật sự không chịu nổi được cái khí lạnh cứ đánh vào mặt mãi, mới đưa tay đẩy.
Cửa tủ lạnh bị cô đóng lại.
Chỗ lối vào cửa bị ai đó mở ra.
Mê Truyện Dịch
Trì Yên còn tưởng mình nghe lầm, quay đầu nhìn qua, vừa hay nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu đổi giày.
“Từ từ đã.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Khương Dịch, anh có uống rượu không?”
“Không có, sao vậy?”
Khương Dịch đứng ở chỗ ánh sáng không tốt lắm, anh không thay giày nữa, đi lên mấy bước về nơi sáng ngời kia, “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn ạ,” Trì Yên trở tay chỉ chỉ tủ lạnh, “Chúng ta đi siêu thị đi.”
Khương Dịch nâng tay xem giờ, “Bây giờ sao?”
“ nếu anh mệt, em cũng có thể tự đi một mình……”
Trì Yên hơi ngửa đầu nhìn anh, “Nhưng mà bây giờ đêm khuya tĩnh lặng, khả năng không an toàn.”
8h rưỡi ở thành phố lớn, cô nhóc này cũng không thấy xấu hổ mà bảo là đêm khuya tĩnh lặng.
Khương Dịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhẹ nhàng câu lên.
“Mặc thêm áo vào, bên ngoài có gió đấy.”
Lúc này bụng nhỏ của Trì Yên vẫn nóng, cô gật gật đầu, sau đó lên lầu lấy một cái áo khoác, sau khi soi gương lại thấy không hợp lắm.
Cô cùng Khương Dịch ra ngoài như vậy, khẳng định sẽ bị người ta nhận ra.
Tuy rằng khả năng này rất nhỏ.
Trì Yên cuộn tóc lại, ngồi xổm trước tủ quần áo, lấy bộ tóc giả lần trước Bạch Lộ đưa cho cô ra.
Là kiểu tóc chấm vai hơi cuộn, tóc mái cũng có một lớp mỏng.
Sau khi xử lí xong, Trì Yên soi gương, lúc này mới vừa lòng với thiếu nữ trong gương.
Cô lại kéo đôi dép lê chạy xuống lầu.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô đang uống nước, nghe thấy tiếng cô xuống lầu, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-82-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Hình như anh có sửng sốt vài giây, sau đó ho nhẹ một tiếng.
Trì Yên sờ sờ mái tóc ngắn mới của mình, hai mắt long lanh, “Khó coi lắm à?”
Khương Dịch cảm thấy Trì Yên giống nữ sinh vị thành niên đang học cao trung.
Lúc anh vừa mới quen Trì Yên, cô nhóc này chính là để tóc dài, lại buộc thêm cái đuôi ngựa, lúc đi đường tóc ở phía sau nhẹ nhàng đung đưa
Một chút một chút đều có thể đem tâm trí vốn chẳng gợn sóng của anh đảo loạn cả lên.
Khương Dịch lần đầu tiên nhìn thấy Trì Yên như thế mày, mắt anh hơi nhíu lại, cúi người chạm nhẹ lên môi cô, thấp giọng nói mấy chữ: “Đẹp muốn chết.”
“……”
Bên tai Trì Yên nóng lên, hận không thể chui vào trong tủ lạnh bình tĩnh một chút.
Bên cạnh tiểu khu có một siêu thị lớn, mở cửa 24h.
Lúc hai người Trì Yên và Khương Dịch đi vào, bên trong có không ít người, bốn phương tám hướng đều chưng sáng đèn, khiến cho mấy thứ hàng hóa trên kệ cao bị chiếu mà to lên.
Khương Dịch đẩy xe, Trì Yên đi bên phía tay phải của anh, cứ từng cái, từng cái ném đồ ăn vặt vào, ném đến chả biết mệt là gì luôn.
Trong tầm tay luôn không ngừng có người đi qua, cũng may không ai chú ý đến hai người bọn họ.
Tới khu rau quả, Trì Yên nghiêng đầu hỏi Khương Dịch: “Khương…… Dịch, anh muốn ăn gì?”
Chữ “Dịch” bị Trì Yên áp đến gần như không nghe thấy được.
Cô không dám quá lớn tiếng gọi anh.
Khương Dịch giống như căn bản không lưu ý gì, nghiêng đầu nhìn một bên khác, “Tùy em thôi.”
Vì thế Trì Yên liền thật sự tùy mình, mua tất cả đều là các loại rau quả cô thích ăn.
Chờ Trì Yên thanh toán xong quay lại, vẫn thấy Khương Dịch nhìn về phía hướng kia.
Trì Yên không nhịn được cũng nhìn thoáng qua.
Cô bị cận thị, hơn nữa so Khương Dịch bị cận thị còn nặng hơn một chút. Khoảng cách xa như vậy, Khương Dịch có thể thấy rõ, nhưng Trì Yên nhìn thì đã có điểm mơ hồ rồi.
Trì Yên đem đồ ăn bỏ vào xe đẩy, sau đó nửa híp mắt nhìn qua.
Bên cạnh có một đẩy mạnh tiêu thụ viên*, vừa nhìn thấy cô đã hoảng sợ, lúc bước đến bên kia càng lúc càng gần, đột nhiên người đàn ông phía sau lại thấp giọng cười một tiếng.
Ngay sau đó tay Trì Yên bị anh giữ lại, “Đừng nhìn.”
Lời này nói có hơi muộn.
Trì Yên đã đi đến đủ gần để nhìn rồi, gần đến có thể miễn cưỡng nhìn rõ chữ trên mặt hàng kia.
Cái gần cô nhất là Okamoto, xa một chút là Durex, lại xa thêm chút nữa.... Trì Yên không có mặt mũi nhing tiếp, cô vô thức ngẩng đầu lên trời.
4 chữ “kế sinh vật phẩm*” đỏ thẫm vô cùng chói lọi, ngoài dự đoán của mọi người treo ở phía trên.