Trì Yên chột dạ vừa muốn lui về sau vài bước, người đàn ông phía sau đã tiến lên trước gần nửa bước, cánh tay anh cọ qua bên sườn trái của Trì Yên, vừa tùy ý, lại vừa dứt khoát cầm mấy hộp ném vào trong xe chở hàng.
Ánh mắt của dì đẩy mạnh tiêu thụ viên kia nhìn cô càng thêm hoảng sợ.
Tuy rằng Trì Yên cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không lí giải được ánh mắt của dì nhìn cô.
Dựa theo đạo lí mà nói, ở vị trí công tác này của dì ấy, chắc là cũng đã gặp qua không ít cô gái lớn gan hơn cô rồi, nhưng từ thái độ của dì ấy, lại giống như lần đầu tiên gặp phải kiểu ngưòi như này ấy.
Trì Yên kéo kéo cổ tay áo Khương Dịch, nhỏ giọng hỏi anh: “Có phải vì anh lấy quá nhiều không a?”
Cô cảm giác bản thân lúc này như chú khỉ trong vườn bách thú đang bị mấy dì vây xem.
Trì Yên vươn tay chỉ chỉ mấy cái hộp đang an an tĩnh tĩnh nằm trong xe mua sắm_____một, hai, ba……
Chỉ có năm hộp.
Cô lại nhìn dì kia một cái.
Dì kia cũng đang nhìn cô, vẻ mặt muốn hỏi lại thôi, nhưng vẫn không nhịn xuống được: "Cô gái nhỏ, cháu phải bảo vệ tốt bản thân a....."
Trì Yên nghe được vẻ mặt ngốc lăng, ngay sau đó liền nghe được dì kia nói, “Cháu mới chỉ giống cô bé con hơn mười tuổi chưa thành niên, không thể vì nhìn cậu ta đẹp trai mà bị cậu ta lừa lên giường, sau này chắc chắn sẽ hối hận đấy.....”
Dì nói còn khinh thường nhìn Khương Dịch: “Tiểu tử lớn lên khá tốt, sao có thể làm ra loại chuyện này thế hả?”
Dì ở làm ở siêu thị này một năm rồi, đã gặp không ít kiểu người đi mua áo mưa, nhưng cũng chưa từng thấy loại đưa vị thành niên đi mua bao giờ cả.
Còn trắng trợn táo bạo như thế.
Dì mà không nói, Trì Yên thiếu chút nữa đã quên trên đầu mình bây giwof là tóc giả có sức mê hoặc cực kì lớn.
Trì Yên sờ sờ tóc ngắn bên tai, bị nghẹn nước miếng đến ho nhẹ một tiếng: “A…… chị à, em thành niên rồi ạ.”
Dì kia hình như có chút nghi hoặc mà nhìn cô một cái, ánh mắt hòa hoãn hơn lúc trước không ít, "Thật sao?"
"Tuy là em mới 20 tuổi nhưng thật sự thành niên rồi."
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, khóe môi nâng lên một chút, phát ra tiếng cười rất nhẹ.
Trừ Trì Yên, hẳn những người khác đều không nghe thấy.
Đại khái là đang cười câu “Mới hai mươi tuổi” kia của cô rồi.
Dì liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó quay đầu.
Trì Yên cũng quay đầu, vừa muốn tiếp tục đi dạo phía trước, trong xe lại có thêm mấy hộp Okamoto bay vào, “Vậy chuẩn bị nhiều một chút.”
Trì Yên: “……”
Thật đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.
Trì Yên cũng không lấy vật kia bỏ lại lên kệ hàng, mãi đến khi ra khỏi tầm mắt của dì kia, cô mới đánh lên tay Khương Dịch một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-83-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
“Vừa rồi sao anh không nói cho em biết hả?”
Cứ nghĩ đến ánh mắt của dì kia, Trì Yên lại cảm thấy mất mặt xưa nay chưa từng có.
“Anh bảo em đừng nhìn rồi.”
Trì Yên cưỡng từ đoạt lí: “Anh phải trực tiếp kéo em đi chứ.”
Đến cuối cùng, lại làm cho cô như kiểu dục cầu bất mãn vậy
“Anh có kéo em.”
“……”
Một đường đi đến đây, cô với Khương Dịch hình như hình như tăng thêm không ít lực hấp dẫn.
Bắt đầu có người khác phái nhìn cô cười ái muội, có cô gái liếc liếc mắt nhìn vào xe đồ của bọn họ, ngay sau đó trên mặt cũng hiện lên nụ cười thần bí.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, vẫn như cũ không có ai nhận ra cô cả.
Trì Yên giơ chân đá đá bánh xe nhỏ, cô nói nhiều sai nhiều, mới nói có mấy câu mà đã đem tất cả sai lầm ôm hết lên người mình rồi
Cô quay mặt sang một bên, lấy mấy hộp sữa chua muốn bỏ vào xe đồ, lấy hiệu quả "che trời", còn chưa bỏ vào trong xe, tay đã bị anh bắt lấy: "Có thể uống lạnh à?"
Trì Yên dừng một chút, “Sao anh biết……”
Chuyện dì cả nhà cô tới, còn chưa kịp nói với Khương Dịch.
“Thấy em uống nước đường đỏ.”
Khương Dịch liếc nhìn cô một cái, “Bỏ lại đi.”
Trì Yên buồn bực muốn chết, bắt đầu thương lượng với anh, “Em mua hai hộp thôi.”
“Không được.”
“Một hộp?”
Trì Yên đã cầm lấy một loạt bỏ vào xe mua sắm “Em có thể đợi mấy ngày nữa mới uống.”
Hoàn mỹ đạt được mục đích.
“Không phải một hộp sao?”
Mê Truyện Dịch
“Người ta không cho tách ra bán.”
Khương Dịch cười nhạt một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không bắt cô bỏ lại nữa.
Hai người dạo siêu thị tốn không ít thời gian, lúc về đến nhà đã hơn 9 giờ rồi.
Bụng Trì Yên thật ra cũng không quá đau, nhưng mà đi bộ thời gian dài, bây giờ thấy hơi mệt, ôm một hộp sữa chua ngồi khoanh chân trên sô pha.
Khương Dịch ở trong bếp nấu cơm, Trì Yên cũng không dám tìm đường c.h.ế.t mà ăn sữa chua lúc này, bỏ sữa chua vào nước nóng ngâm, cô một bên đổi kênh, một bên câu có câu không trò chuyện với bạn tốt.