“Giải thích cái gì?” Khương Dịch đẩy quyển tạp chí lại trước mặt Thẩm Văn Hinh, khóe môi nhẹ cong “Mẹ, còn không bằng mẹ bảo con gái bải bối của mẹ giải thích đi.”
“Chuyện này liên quan gì tới Sở Sở……”
Giây tiếp theo, lời bà còn chưa kịp dứt, đã nhìn tới vị trí Khương Dịch chỉ đến hiện lên hai chữ vô cùng quen thuộc.
Khương Du Sở về nước không lâu, làm việc trong tòa soạn cũng đã hơn một năm, bút danh vần là thuận miệng mà lấy, lúc này nhìn tới quả thật nực cười.
Khương Dịch chẳng cần giải thích nhiều, Thẩm Văn Hinh đã tự mình hiểu rõ.
Bà có chút đau đầu đè đè huyệt thái dương, quay đầu giải thích với Trì Yên: "Tiểu Yên, con bé Sở Sở này không hiểu chuyện, chắc chắn là không tìm được đề tài gì nên mới lấy anh nó ra cho đủ bài, trở về mẹ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, con đừng để trong lòng, nhé!"
Thấy Trì Yên ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Văn Hinh mới đưa ly trà lên nhấp nhẹ, bà lại đem chủ đề hướng sang người Khương Dịch.
“Còn cả con nữa, con cũng nên thu liễm lại đi, Tiểu Yên bận rộn như vậy vẫn kiên trì tuần nào cũng gọi điện thoại cho con, con không có việc gì thì nhất định phải ở bên con bé.”
Trì Yên bị bà nói như vậy nháy mắt biến thành cô vợ tư xuân* khốn khổ phòng không gối chiếc đợi chồng trở về......
(*tư xuân: hay nghĩ về vấn đề xuân tình)
Cô hơi quay mặt sang bên, không còn mặt mũi nhìn Thẩm Văn Hinh.
Mà bên tay trái, tầm mắt người đàn ông cũng dừng trên người cô, cảm giác tồn tại mãnh liệt không thể ngó lơ.
Trì Yên bị anh nhìn đến tê cả đầu, vừa ngẩng đầu qua, quả nhiên thấy Khương Dịch đang nhướng mày ngó lại. Đôi mắt anh hơi híp lại, khẽ l.i.ế.m khóe môi, động tác rất nhỏ, nhưng vừa nhìn lại có cảm giác đang cố ý dụ dỗ người ta.
Ánh mắt Khương Dịch dừng lại trên người cô vài giây mới rời đi, anh cũng không vạch trần cô, mở miệng lại mang lại mang theo vài phần ý cười mờ ám: "Vâng!"
·
Thẩm Văn Hinh vừa lúc hay đang trong kì nghỉ phép, cũng đã lâu không gặp hai đứa nhỏ nên muốn ở lại một đêm rồi mới về.
Đều là phụ nữ, bà cùng Trì Yên có không ít đề tài để buôn dưa.
Mãi đến hơn 10 giờ, bà hẹn Trì Yên quay xong sẽ cùng đi dạo phố, lại nhìn thoáng qua Khương Dịch đang xử lí công việc ở phía đối diện mới cầm tạp chí lên lầu g.i.ế.c thời gian.
Mê Truyện Dịch
Phòng khách thiếu mất quân chủ lực rất nhanh đã rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Trì Yên vừa lấy di động ra đã thấy tin tức Bạch Lộ gửi đến____
【 Yên Nhi, ông xã nhà cậu rốt cục cũng rốt top 《 danh ưu 》 rồi 】
Bạch Lộ giống một tên ngốc, vội vàng làm người giải thích luôn:【 Lục Cận Thanh lấy sáu so năm, thành tích hai bên hòa nhau một ván! 】
Trì Yên gõ nhanh một hàng chữ gửi qua.
【 không đến đài truyền hình làm phát thanh viên thật là thiệt thòi cho cậu rồi 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-9-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Nói ngoáy chọc cười một trận, Bạch Lộ lại hỏi:【 Khương tổng làm việc thế nào? 】
【 có ý gì? 】
【 kết hôn đã nửa năm rồi, còn giả bộ đoan trang với mình cái gì nữa! 】
Trì Yên thật sự không hề giả bộ đoạn trang mà là thật sự muốn hỏi có được không.
Cô đã 24 tuổi rồi, ở thời đại này, khi mà mấy đứa học sinh tiểu học đều biết ngược cẩu*, nói ra không chừng còn bị bọn họ khinh bỉ. Dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì, cần gì phải giả bộ chứ.
(*cẩu độc thân: chó FA đó)
Trì Yên hạ tay xuống, giương mắt liếc người đàn ông đang làm việc với chiếc notebook: 【 thật sự chưa làm. 】
Đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất!
Không thể không thừa nhận, những lời này đặt trên người Khương Dịch thật sự rất đúng.
Trì Yên khẽ nuốt một ngụm nước miếng, vất vả lắm mới đem ánh mắt thu về được.
【 hai người phân giường ngủ sao? 】
【 không có. 】
Bạch Lộ bên kia cũng chẳng biết lí giải thế nào.
【 không cứng được? 】
【…… Mình không biết. 】
Hai lần chung chăn gối, lần nào cô cũng là người ngủ trước, Trì Yên thật sự không biết.
Bạch Lộ cảm thấy bản thân đang đem đàn ra gảy tai trâu, cô cũng chẳng thèm giữ ý tứ, tỏ vẻ đồng cảm với cô bạn:【 vậy về sau sẽ vất vả chi tay phải của cậu rồi. 】
Thật ra Trì Yên chẳng có nhu cầu lớn đối với vấn đề này. Cô khẽ l.i.ế.m môi, cực kì phối hợp mà trả lời Bạch Lộ:【 không vất vả, còn có tay trái mà. 】
Vừa nhắn tin đi, cô giật thót nghe tiếng Khương Dịch: "Trì Yên?"
Trì Yên trợt tay, suýt nữa ném điện thoại xuống đất.
Cô nâng mắ nhìn qua, Khương Dịch không biết đã đặt notebook lên bàn trà từ lúc nào, hai chân anh bắt chéo, quần âu sẫm màu phẳng lì, mấy nút áo sơmi mở bung, tùy tiện, biếng nhác.
"Lại đây, cho em xem cái này!"
Trì Yên mù mờ đứng dậy, lúc đi đến trước mặt anh, tầm mắt đảo qua màn hình notebook, còn chưa thấy rõ nôin dung, tay đã bất ngờ bị người ta kéo lại.