Cô còn tưởng rằng phía sau có cái gì không tốt, hai chân run lên, theo bản năng muốn quay đầu xem.
Giọng anh lại nhanh hơn một bước nói trước: “Đừng quay đầu lại.”
Trên ban công có gió thổi qua, rõ ràng là mang theo độ ấm, Trì Yên lúc này lại cảm thấy có chút lạnh.
Hai đùi Trì Yên lộ ra trong không khí, lúc này có chút run run.
Mày tú của cô khẽ nhíu, sắp khóc đến nơi rồi, cũng bất chấp Khương Dịch vừa nói cái gì, đầu cũng không dám quay, cứ nhìn anh, hỏi:
"Đằng sau có cái gì thế?"
Trì Yên là bị bức ảnh kia của Đỗ Vũ Nhu dọa sợ rồi.
Anh duỗi tay ôm cô, cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô: "Phía sau rất tối!"
“……”
Trì Yên cứ như thế bị anh chơi một vố.
Còn “Trước nay cũng chưa dám dọa cô ấy”…… Ha hả.
Trì Yên chui ra khỏi n.g.ự.c anh, lui lại nửa bước, lại không cẩn thận dẫm lên cái gì đó làm phát ra một tiếng vang, cô mới nhớ đến cái lon kia, cúi người nhặt lên bỏ thùng rác.
Cô đặc biệt giàu sắc thái mà "Hừ" một tiếng, nhấc chân muốn đi về, vừa đi được bước đầu tiên đã bị anh giữ chặt tay.
"Tức giận à?"
Trì Yên cứng rắn lại “Hừ” một tiếng.
Mê Truyện Dịch
Khương Dịch thật ra rất hưởng thụ một tiếng này, nhẹ cười một chút, “Uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Không nói cho anh……”
Trì Yên còn chưa dứt lời, tay anh đã hơi dùng sức, nắm lấy cổ tay cô kéo qua, "Không nói, anh cũng có biện pháp để biết."
Hình như hôm nay Khương Dịch không hề chạm vào rượu, trên người mang theo hương vị sạch sẽ mát lạnh, chỉ có mùi t.h.u.ố.c lá không quá rõ ràng nữa.
Lúc anh cúi đầu xuống, Trì Yên hơi nghiêng nghiêng tránh, "Ba ly."
Không cho hôn.
Cô đã lấy ra cái dáng vẻ nổi nóng rồi.
Khương Dịch cũng không miễn cưỡng cô, thuận theo tư thế này hôn nhẹ lên má cô một cái. “Uống nhiều quá à?”
“Không uống nhiều, em ngàn ly không say.”
Lời này tuy hơi khoa trương xíu, nhưng chỉ vài chén như vậy, thật sự không quật ngã được cô.
Tính tình nhỏ của Trì Yên cũng không đùa quá mấy phút, cô căn bản không phải là kiểu người tùy hứng, trước kia cũng chỉ ngẫu nhiên mới làm nũng với Bạch Lộ.
Đùa giỡn với Khương Dịch tần suất thấp lại cực thấp, mười ngày nửa tháng cũng không được một lần, một lần chậm thì vài phút, nhiều thì hơn mười phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-90-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Ai cũng biết cái tốt là phải giữ lại.
Đặc biệt Trì Yên cảm thấy bản thân thường xuyên đùa giỡn sẽ chọc phiền người khác, cho dáng vẻ bướng bỉnh của cô có thể miễn cưỡng coi là cảnh đẹp ý vui.
Trì Yên mặc cho anh ôm, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Cách một lát, nàng mới mở miệng hỏi Khương Dịch: “Vừa rồi anh với Lục tổng nói ảnh chụp, là cảnh chụp gì thế?”
“Muốn biết à?”
Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó gật đầu.
Khương Dịch buông cô ra, duỗi tay từ túi quần lấy di động ra, sau đó đưa tới.
Lần đầu tiên anh phối hợp như vậy, còn dễ dàng như thế à, Trì Yên nghĩ thầm.
Trì Yên duỗi tay cầm lấy, còn chưa đụng tới di động, tay anh đã nhấc, giơ di động lên cao. Trì Yên ngẩng đầu, tầm mắt chạy theo cái tay cầm di động nâng lên, quá cao.
Chiều cao nam nữ chênh lệch rất lớn, hôm nay Trì Yên lại không đi giày cao gót, chỉ ngẩng đầu vừa thấy, liền cảm thấy cái di động kia ở cách cô quá xa xôi rồi.
“Khương Dịch!”
Trì Yên chỉ có thể nhón chân với, thật vất vả chạm tới tay anh, vừa định tiếp tục hướng lên, eo đã bị bàn tay đàn ông dùng sức giữ chặt.
Trời đất quay cuồng, Trì Yên bị anh xoay người ôm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh đè trên lan can.
Anh đè ép hôn xuống.
Mùi t.h.u.ố.c lá trong miệng anh rõ hơn mùi thuốc là trên người một chút, cùng với hương rượu vang đỏ thuần khiết trong miệng Trì Yên hòa quyện vào nhau, giống như hương vị ngày thường Khương Dịch vẫn hôn cô.
Trì Yên uống nhiều rượu như vậy mà vẫn còn thanh tỉnh, nhưng lại dễ dàng bị nụ hôn bất thình lình này của anh làm cho choáng váng.
Bên tai có tiếng gió quất qua, dưới lầu có tiếng nước phun lên, Trì Yên chớp chớp mắt, cực kì biết cách phá hỏng phong cảnh, nặng nề cắn lên môi anh một cái.
“Em phải về đây.”
Trì Yên tránh đầu đi, gương mặt ửng đỏ, hô hấp không xong, cô quơ quơ di động: “Đoàn phim có người gọi em.”
Màn hình di động sáng lên, mặt trên quả nhiên chói lọi lóe lên một cái tên.
Hô hấp của Khương Dịch càng nặng, anh đè đè ấn đường, rầu rĩ “Ân” một tiếng: “Buổi tối cùng về với anh.”
Hình như anh cũng đã quen với việc đang làm kiểu chuyện này mà bị đánh gãy, ngoại trừ giọng nói không lớn như bình thường, nhìn qua thì vẫn là một bộ dạng chính nhân quân tử.
Trì Yên tỉ mỉ đáng giá biểu tình trên mặt anh một lần, ý muốn tìm ra sóng ngầm nổi lên dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia.
Không hề có kết quả.
Vừa rồi cô không khống chế tốt lực cắn, không cẩn thận cắn rách khóe môi Khương Dịch luôn rồi.
Trì Yên chạm chạm môi, đầu lưỡi chạm nhẹ lên hàm răng, có mùi m.á.u nhè nhẹ.