TỔNG TÀI TÂM CƠ - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-11-07 01:04:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Tinh Dư gật đầu.
Xác định niềm vui của liên quan đến Tần Chính Quốc.
Sau đó, cô cúi mắt, chăm chú tin tức điện thoại. #Nghi vấn? Chủ tịch Tập đoàn Lục thị đ.á.n.h giữa đêm#
#Chủ tịch Tập đoàn Lục thị vướng tin đồn tình ái? Ăn gà ở phố Giang Chi?#
#Ngoài sáu mươi, Chủ tịch Lục thị vẫn còn phong độ?# #Đời tư hỗn loạn của Chủ tịch Lục thị? Đáp án đúng#
Lục Tinh Dư mở to mắt. Những tiêu đề quả thực bắt mắt, khiến nhịn xem tiếp.
Cô từng chữ, rõ ràng đều quen thuộc, nhưng ghép thì thể tin nổi. Từ loạt ảnh đăng kèm, gương mặt và mu bàn tay của Tần Chính Quốc đều chảy máu, thậm chí còn vài bức ôm chặt nơi yếu ớt .
Cô cau mày, chẳng lẽ đ.á.n.h tàn phế ? Thế thì thật .
Không là ân nhân nào tay, nhanh gọn chính xác như . Nếu như một đòn dứt khoát đoạn tuyệt hẳn thì càng mỹ.
Trời xanh mắt, nhưng như thế vẫn còn đủ với Tần Chính Quốc.
Khóe môi cô khẽ cong, nhỏ, nhưng vẫn Lương Nghiễn Chi bắt gặp.
“Em cũng vui vẻ từ sáng sớm đấy.”
Lục Tinh Dư liền chuyển tiếp bản tin cho Nam Kiều, đó tắt điện thoại:
“Ừm, em một bài báo, thấy vui. Hôm nay ngoài ?”
Cô vui là . Đây vốn là tin tức cố ý bảo bộ phận dữ liệu đúng giờ phát đến điện thoại cô.
Lương Nghiễn Chi gật đầu, khẽ nhếch môi hỏi: “Em ở nhà cùng em ?”
Cô vội ho khan:
“Không… .”
“Ăn sáng xong, chờ một lát bôi t.h.u.ố.c cho em.”
Chỉ cần ba chữ , cô liền đỏ mặt theo phản xạ. Toàn gần như để trần, tối qua một c.h.ế.t lặng , ban ngày ban mặt thêm một , quả thực khó xử.
Huống hồ, hầu còn đang ở đây. Lục Tinh Dư suy nghĩ, :
“Lương Nghiễn Chi, em thể tự , thật đó, ngón tay em thương.”
Nói xong, cô còn cố tình giơ tay lên lắc lắc mặt . Mấy hạt châu vòng tay va phát tiếng leng keng.
Ánh mắt Lương Nghiễn Chi dừng những ngón tay mảnh mai , chậm rãi :
“ là ngón tay em thương. em lưng thương chỗ nào, bao nhiêu vết ? Những chỗ khác, chắc cần rõ nữa nhỉ?”
Người hầu bên cạnh lặng lẽ cúi đầu, coi như thấy, gì.
Anh rút một tờ giấy, tao nhã lau khóe miệng: “Anh bế em lên lầu.”
Lục Tinh Dư đành thỏa hiệp:
“Được , thật sự cảm ơn .”
Lương Nghiễn Chi dậy, cúi , giọng thản nhiên: “Quen , cần khách khí.”
Dưới ánh mắt của hầu và đầu bếp, bế cô lên tầng hai, phòng ngủ chính. Con mèo Ba Tư theo , nhưng lạnh lùng chặn ngoài cửa.
Chú mèo vô tội chớp đôi mắt tròn, meo meo kêu mấy tiếng, cũng vô ích.
Lục Tinh Dư “” một tiếng, cũng cách ly trong phòng. Lương Nghiễn Chi trêu chọc:
“Sao? Em hào phóng với mèo thế ?”
“Nó chỉ là một con mèo, gì ? Nó cũng chẳng hiểu.” “Là mèo đực.”
“Thì cũng gì cả, nghĩ nhiều .”
Anh đặt cô giường, cúi tìm lọ t.h.u.ố.c mỡ tủ đầu giường, giọng nhẹ bẫng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-tam-co/chuong-44.html.]
“Được, cho nó cùng xem, để thỏa ước nguyện của em.”
“Ê, đừng mà.” Lục Tinh Dư vội níu áo , gượng: “Em đùa thôi, coi là thật chứ.”
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt kiểu cổ yếm, vì chân thương, Lương Nghiễn Chi bảo váy sẽ tiện hơn.
là tiện thật.
Anh quỳ một gối giường, định cởi váy cho cô thì cô vội :
“Anh chẳng từng bảo, mặc váy thì cần c** đ* cũng thể bôi t.h.u.ố.c ?”
Đôi mắt Lương Nghiễn Chi thoáng tối . Khi nào câu vô lợi cho thế? Hoàn ấn tượng.
“Sau khi bôi t.h.u.ố.c cần để da hấp thụ, c** đ* thì t.h.u.ố.c dễ dính vải, ?” Anh như thể hợp lý.
Không chờ cô phản đối, chiếc váy xanh nhạt vứt sang một góc giường. Nửa chỉ còn chiếc áo lót ren màu da, lạnh buốt.
Lương Nghiễn Chi nghiêm túc mở nắp lọ, cúi xuống, cẩn thận thoa t.h.u.ố.c lên lưng cô. Rồi nhẹ nhàng thổi khí, dịu dàng đến mức khiến Lục Tinh Dư cảm giác luồng điện chạy cơ thể, tỏa thành một tấm lưới lớn, trói chặt lấy cô.
Sau đó tiếp tục bôi t.h.u.ố.c ở đùi, bắp chân, eo … Mất đến nửa tiếng mới xong.
Do bàn tay lướt qua, làn da cô phủ một lớp hồng nhạt.
Không! Lục Tinh Dư liếc đồng hồ, so với tối qua lâu hơn hẳn mười phút.
Cô ôm chặt ngực, mặt , dám . “Xong , mặc váy .”
Cô trừng mắt . Váy ném ở góc giường, một kẻ thương như cô thì lấy kiểu gì? Bằng ý niệm ?
“Em lấy !”
“Ồ.” Lương Nghiễn Chi tâm trạng vui vẻ, kiên nhẫn giúp cô mặc .
Anh còn cẩn thận kiểm tra một lượt, vết thương do roi da đ.á.n.h ở lưng cô lành, những chỗ khác cũng còn dấu vết mới.
“Cơm trưa và tối đầu bếp nấu, mỗi món em đều ăn, kén chọn. Có việc gì thì lập tức gọi cho . Mật mã thư phòng là ngày sinh của em. Nhà kính ở vườn , em thể bảo hầu đưa .”
Lục Tinh Dư ngạc nhiên:
“Hôm qua, chẳng bảo chờ em khỏi chân mới ?” “Có nào đó , ?”
Cô mỉm :
“Cảm ơn .”
…
Biệt viện nhà họ Phó.
Ông cụ Phó thấy cháu rể đến thì vô cùng vui mừng. Trong điện thoại sẽ mang dự án đến, đúng là điều ông nghĩ .
Tóm , đến, cả nhà họ Phó liền chuẩn đủ loại hoa quả và điểm tâm mà thích.
Ông cụ Phó chống gậy đón. Sau mấy câu hỏi thăm, hai chủ đề chính.
“Sáng nay, thấy tin tức, ba của Tinh Dư lôi hẻm đ.á.n.h cho một trận. Cháu gì về chuyện ?”
Trên gương mặt Lương Nghiễn Chi hề gợn sóng: “Ông ngoại, chuyện liên quan gì đến cháu ?” Không liên quan, nhưng cũng chút ít.
“Đi thôi, thư phòng. Cháu chẳng chuyện với ?”
Trong thư phòng.
Quản gia mang lên một ấm Long Tĩnh Tây Hồ, rót cho hai .
Lương Nghiễn Chi lập tức đưa hợp đồng chuẩn sẵn. Đó là dự án phát triển bất động sản ở ngoại ô phía Bắc, nhiều tập đoàn tranh , nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn ở trong tay .
Ông cụ Phó trang đầu tiên khó kìm nổi sự vui mừng, hít sâu trấn tĩnh, :
“Nghiễn Chi, chuyện gì cứ thẳng .”