TỔNG TÀI TÂM CƠ - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:11:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh sáng ban mai hé.

Khi Lục Tinh Dư tỉnh dậy, cô vẫn gọn trong vòng tay , mái tóc dài vương cổ —hai cứ thế ôm cả đêm.

Cô khẽ vén chăn, nắm tay kỹ: vết đỏ tối qua biến mất. Trong lòng, cô vẫn nghi ngờ lời giải thích của Lương Nghiễn Chi…

Cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay lớn đặt nơi eo , cúi hôn lên trán một cái định rời giường.

cổ tay mảnh mai giữ chặt, cả kéo ngã xuống giường. Gương mặt kề sát, giọng khàn đặc:

“Trêu xong chạy ?”

Cô nghĩ nghĩ , cảm thấy hành động của tính là trêu.

Khẽ cong môi, cô cúi hôn lên đôi môi mỏng của , lập tức rời :

“Đấy mới gọi là trêu.”

Bàn tay to siết eo cô, xuyên qua lớp ngủ mỏng manh. Chóp mũi kề sát, thở dồn nén:

“Cái đó… tính.”

Thoắt cái, cô .

Anh cúi xuống hôn dọc theo xương quai xanh, liên tục dừng nơi vành tai nhỏ. Cơ thể cô bản năng co rụt.

Vén áo, bàn tay lướt lưng mịn màng.

Đầu óc cô trống rỗng, cơ thể căng lên theo từng động tác ngón tay dài như đang nhảy múa. Khi chạm tới chiếc khuy pha lê ngực, cô run rẩy, thở gấp:

“Lương Nghiễn Chi, … đừng lúc nào cũng nghĩ chuyện .”

Môi mỏng lướt qua cổ trắng ngần, xuống xương quai xanh, giọng trầm khàn vang bên tai:

“Anh… chẳng kìm .” Mặt cô đỏ bừng, nóng hổi:

“Anh tránh , nặng quá.”

Anh chống tay, ánh mắt dán chặt gương mặt cô, trong đôi mắt long lanh là thứ cảm xúc hỗn loạn—lúc chỉ

Ngay đó, môi hai áp sát, cọ xát. Khuy pha lê n.g.ự.c bung , mang theo luồng khí lạnh. Anh kéo chăn phủ kín cả hai.

Ban đầu cô còn kịch liệt chống cự, chìm trong kỹ xảo hôn của mà đáp trả…

“Cốc cốc cốc.”

Ngoài cửa vang lên tiếng hầu:

“Lục tiểu thư, mời dậy ăn sáng.”

“Lục tiểu thư, cô thấy Lương tổng ? Phòng ngài thấy tiếng động.”

Tinh thần cô bừng tỉnh, khẽ đẩy , thì thầm: “Dì đang gọi, em trả lời.”

Khóe mắt đỏ ngầu, ánh còn vương lửa dục, cúi xuống chiếm môi cô nữa, chẳng để cô .

Ngoài cửa, hầu vẫn chờ, nhắc thêm:

“Lục tiểu thư, bữa sáng chuẩn xong. Lương tổng dặn tiểu thư muộn nhất 8 giờ rưỡi ăn sáng.”

đẩy , cũng bất ngờ—gậy ông đập lưng ông .

“Vâng, dì, cháu ngay.” “Vâng, Lục tiểu thư.”

Cô chống tay dậy:

“Em đói, ăn sáng.” Anh cúi hôn mũi cô:

“Được. Anh tắm .”

Khi phòng tắm, cô thoáng bộ đồ ngủ rách nát đất. Chất liệu vốn mà cũng chịu nổi sức của .

Cô bước tủ quần áo, đồ mới.

Xuống lầu.

Người hầu đưa cho họ bản tin tài chính buổi sáng.

Lục Tinh Dư lập tức chú ý tới bản tin độc quyền đài truyền hình Kinh thành: Tổng giám đốc Tập đoàn Lục thị, Tần Chính Quốc, đưa bệnh viện lúc nửa đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-tam-co/chuong-69.html.]

kỹ, chỉ thấy nhắc đến quá trình nhập viện và tình trạng thương tích, tuyệt nhiên lý do. Thêm đó, khi quản gia đưa ông bệnh viện, thư phòng của biệt thự Lục gia cháy rụi, lạ lùng là những phòng khác hề hấn gì.

Hơn nữa, khi thư phòng cháy sạch, nhân viên khu nhà mới vội vàng đến chữa cháy.

 

Cô cầm cốc sữa, nửa ngày chẳng thành lời.

Lương Nghiễn Chi cũng báo, nhưng ánh mắt luôn dõi theo từng biểu cảm của cô.

Cô thấy kỳ lạ: ai việc hảo thế? lúc

Người hầu bê giỏ đồ bẩn trong phòng tắm , phát hiện quần áo mặc tối qua còn vương vết máu, liền hỏi:

“Lương tổng, mấy bộ cần bỏ ?” Anh khẽ nhíu mày, sợ cô phát hiện, chỉ gật đầu.

Người hầu hiểu ý, cho túi rác, mang khỏi biệt thự.

Lục Tinh Dư đặt báo xuống, lông mi khẽ rung, lòng đầy thắc mắc: Rốt cuộc ai hận Lục gia đến thế? Nói chính xác hơn, ai hận Tần Chính Quốc tới mức thiêu trụi nơi ông yêu quý nhất—thư phòng?

Bỗng nhiên, cô ngộ , thầm cảm ơn “ bụng” . Cô ăn sáng, liếc cất lời:

“Thư phòng Lục gia cháy rụi, Tần Chính Quốc nhập viện.” Anh gấp báo, gật:

“Ừ, thấy tin .”

“Người chuyện thế , mở sâm banh ăn mừng thôi.” Anh khẽ cong môi:

“Muốn mừng kiểu gì?” Cô :

“Ngày mai là lễ tình nhân, nếu Lương tổng chê, chúng lên du thuyền nhé?”

Cô nhớ hồi còn yêu ở đại học, chuyến đầu tiên cùng cũng là du thuyền.

Anh dĩ nhiên từ chối:

“Rất .”

chiều nay em xin nghỉ, việc riêng cần giải quyết. Lương tổng cho phép chứ?”

Anh cô chằm chằm:

“Bà chủ gì thì cứ .” Cô chỉ mỉm , đáp.

Câu lạc bộ Lãm Ý.

Lục Tinh Dư tìm gặp Khúc Phối San. Hai trong một phòng riêng yên tĩnh.

Khúc Phối San nay chẳng còn là quý phu nhân ngày . Dù vẫn vài kẻ quen mặt châm chọc, nhưng với bà, sống thế vẫn hơn ở Lục gia, còn chịu sự kiểm soát b**n th** của Tần Chính Quốc.

Lục Tinh Dư lấy từ túi tờ báo, đặt phần tin Tần Chính Quốc nhập viện mặt bà, chậm rãi :

“Thư phòng Lục gia cháy rụi . Tần Chính Quốc đêm qua viện.”

Khúc Phối San run rẩy đón lấy, từng chữ, nước mắt trào , tay siết chặt đến phát run:

“Ông trời mắt… Ông trời mắt thật !” Nước mắt bà rơi như chuỗi ngọc đứt:

“Tinh Dư, đáng tội. Những năm qua, dì với con. Không cầu con tha thứ, chỉ mong ngày con bình an.”

Trong lòng cô chẳng gợn sóng:

“Cảm ơn.”

Khúc Phối San lau nước mắt, kìm hỏi: “Là ai ?”

Cô cũng . lạ là chẳng chút manh mối. Thoáng nghĩ tới Lương Nghiễn Chi, nhưng nét mặt quá bình thản.

“Không .”

Khúc Phối San nghẹn ngào:

“Tinh Dư, cảm ơn con cho dì tin .”

Ngày , nếu bà đến mộ Lục Vĩnh Hoài tạ tội, hẳn ông cũng sẽ mỉm nơi chín suối.

 

 

Loading...