5.
Thời gian dần trôi, một ai trong Kim Loan Điện rời .
Mà bên Cẩm Y Vệ, cũng bất cứ động tĩnh nào.
Rất nhiều dần thể yên, bắt đầu dùng ánh mắt oán trách về phía Tam .
Họ dần cảm thấy, nữ tử , là đại nghĩa diệt , thực chất lẽ mắc bệnh.
Còn Tam cũng từ vẻ chắc chắn, chuyển sang kinh ngạc dần dần, cuối cùng lo lắng tới lui, “Lâu , Cẩm Y Vệ là đồ vô dụng ?”
Hoàng đế ở thượng vị khẽ ho một tiếng, nhưng trách cứ ả.
Ta cụp mắt xuống, che suy tư trong đáy mắt.
Cẩm Y Vệ thu hoạch gì, Tam khi tin thì cả sụp đổ.
“Làm thể?” Ả thể tin mà túm lấy vai , “Ngươi gì? Rõ ràng như !”
Ta vô cảm đẩy ả , “Không cái gì? Sự chắc chắn của ngươi từ mà ?”
“Hay là, tất cả chỉ là chứng u uất của ngươi tái phát?”
Ả điên cuồng lắc đầu, dường như một nhận thức nào đó đảo lộn, “Không thể nào, như ?”
Giọng lạnh băng: “Có gì là thể? Kẻ điên thì nên chữa bệnh, chứ ở đây tai họa.”
Ta nàng nữa, mà dập đầu hướng về Hoàng đế, “Cầu Thánh thượng ban tội c.h.ế.t cho Tống Dung!”
Ta quỳ mãi dậy. Rất lâu , Thánh thượng phẩy tay, Tam giải .
Lần , ngay cả phụ cũng mở lời thêm. Ông thở dài một tiếng, ngoảnh mặt .
6.
Tống Dung áp giải Thiên Lao. Ta và phụ trở về phủ Tướng quân.
Mẫu vội vàng lưng chúng : “Dung Nhi ? Dung Nhi ?”
Phụ bà, trong mắt ủ giông bão: “Là nàng thả nó ?”
Mẫu sững sờ, đột nhiên òa :.“Phòng củi ẩm ướt lạnh lẽo, Dung Nhi thể yếu ớt, đành lòng để con bé một trong đó?”
“Lão gia, cũng là cha của con bé mà, thể hủy hoại danh tiếng của con bé còn giam cầm con bé?”
Ta thể chịu đựng thêm nữa, lên tiếng: “Vậy mẫu , Tam , và gì ?”
“Làm gì?” Mẫu ngây dại chúng , vẻ mặt mơ hồ.
Thấy bà như , phụ thở dài một tiếng: “Thôi kệ, nàng hề thì thôi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tieu/chuong-4.html.]
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
bỏ qua cho bà, bước đến mặt bà, khóe môi cong lên chế giễu: “Đứa nữ nhi của Người, ở Kim Loan Điện tố cáo chính sinh phụ của thông đồng với quân địch, đòi trị tội cả phủ Tướng quân! Thiếu chút nữa, và phụ c.h.ế.t trong Hoàng cung . Người hài lòng , mẫu ?”
Cái lò sưởi tay trong tay bà “choang” một tiếng rơi xuống đất, đôi mắt run rẩy ngừng vì kinh hãi và sợ hãi, “Làm thể? Con bé sẽ chuyện đó…”
Bà lắc đầu lùi , đột nhiên như nhận điều gì, cả khựng , xông lên túm lấy vai , hoảng loạn kêu lên: “Vậy Dung Nhi ?! Các bình an trở về, Dung Nhi xảy chuyện ?”
Ta giấu bà: “Ả bất hiếu bất nghĩa, vu khống trọng thần, Thánh thượng hạ chỉ, chọn ngày xử tử.”
“Không!” Bà cuối cùng cũng kìm , kinh hãi kêu lên một tiếng, ngất lịm .
Ta và phụ trong thư phòng nửa đêm.
Phụ hỏi những bức thư từ , nghĩ ông sớm đoán .
Có lẽ ông đang hối hận, tại xử lý thư từ sớm hơn.
Cơn bão qua, nhưng đối với ông, mất một đứa nữ nhi, ly tâm với thê tử, tổng thể mà , vẫn là dễ chịu.
ngờ, sự bình lặng tạm thời chỉ là giả tạo.
Sáng sớm ngày hôm , Đại tỷ hoảng hốt chạy đến báo với , mẫu biến mất.
Trong lòng một dự cảm chẳng lành, và dự cảm nhanh chóng xác nhận.
Phụ nhận tin: Mẫu cung, dâng lên chứng cứ phụ thông đồng với địch, phản quốc.
, ngoài những bức thư từ , phụ thông đồng với địch.
Vì , chứng cứ trong tay mẫu , là do bà ngụy tạo.
Bà tiếc hy sinh cả phủ Tướng quân để cứu Tam .
7.
Kẻ đến niêm phong nhà phủ Tướng quân, chính là Tống Dung và Yên Triệu.
Tống Dung còn vẻ thê t.h.ả.m như , rạng rỡ hẳn lên, ngẩng cao đầu kiêu hãnh: “Công lý thể đến muộn, nhưng bao giờ vắng mặt. Nhị tỷ, kẻ c.h.ế.t vẫn là ngươi!”
Nhớ điều gì, ả đầy ẩn ý: “Có vọng tưởng đổi quỹ đạo phận, nhưng ngờ, cuối cùng vẫn về điểm xuất phát.”
“Kẻ vốn dĩ công chúa vẫn công chúa, còn kẻ vốn dĩ lưu đày, kết cục lẽ sẽ t.h.ả.m hơn nữa, ngươi xem, Nhị tỷ?”
Ta nhạt, xem ả đoán trùng sinh.
Yên Triệu cũng nhíu mày, như rác rưởi: “Thật uổng công đây suýt chút nữa ngươi lừa gạt. Lại công khai vu khống của là kẻ điên, thật là ghê tởm!”
“May mắn , Tống phu nhân đại nghĩa diệt , đích dâng nộp chứng cứ.”
“Để bồi thường cho Dung Nhi, Thánh thượng hạ chỉ nhận nàng nghĩa nữ, phong Chiêu Nghĩa Công chúa. Tống Tiêu, tự bậy, thể sống!”
Một lúc lâu, cúi đầu, khẽ trong cổ họng: “Nói , tự bậy, thể sống.”