Với một  mê cay như , bình thường chẳng mấy hứng thú với mấy món nhạt nhẽo .   , quán  nấu  ngon. Nhất là cái nồi lẩu với mấy loại nấm lạ   tên,  mềm  dai, vị  thanh ngọt.
Anh Chu ăn đến toát mồ hôi: “Thế nào,  tệ chứ?”
Vì Diệp Chu  cạnh,   tiện “phát huy”, đành ăn từng miếng nhỏ, từ tốn nhã nhặn: “Ngon thật. Nhất là mấy loại nấm .”
Vừa dứt lời,  đưa đũa định gắp thêm mấy cây nấm thì  một đôi đũa khác gõ bật .
Là Diệp Chu.
“Cảm cúm thì đừng ăn nấm.”
!!!!
Trời đất ơi!!!!
 chỉ  khàn giọng một chút thôi mà   nhận  là   cảm !!!
Quả nhiên, tình cảm cách mạng là thứ cần thời gian bồi đắp!!!
 lập tức e lệ buông đũa, cầm khăn giấy lau miệng: “Vậy em ăn no , hai  ăn tiếp .”
Nghe ,  Chu đau lòng  : “Không  chứ Việt Khê, ở  mặt Diệp Chu mà cô đến cả nấm cũng  dám ăn ? Quả nhiên, vợ khen chồng hát  thật đấy.”
Từ khi   ngày nào cũng mang cơm cho Diệp Chu,  Chu  thấy  chút “mờ ám” giữa hai chúng  –  đúng hơn là sự đơn phương của . Kể từ đó,  cứ  trêu chọc.
Với  thì chuyện đó vui quá trời luôn, còn  góp thêm dầu.  Diệp Chu thì  vui chút nào. Quả nhiên,  lập tức đáp :
“Ăn mà  ngậm miệng  ?”
Diệp Chu thản nhiên cầm ly uống nước. Yết hầu lăn lên lăn xuống,  gợi cảm  khiến  … xao lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu/chuong-9-tong-vao-canh-sat-co-duoc-tinh-yeu.html.]
 buông đũa, bỗng thấy khô miệng khô cổ.
Buổi chiều  Chu còn  trực, nên rời  , để  và Diệp Chu ở  một . Trước khi ,  còn nháy mắt  hiệu với , như thể đang cổ vũ   gì đó.
 thật  ngờ, hôm nay   những  “gan trộm” mà còn  “dũng khí hành động”, thế mà…  “ngã ngựa” ngay  khi xuất kích!!!
  cùng Diệp Chu xuống gara, đang định âm thầm kiếm cớ mời    đó thì—bỗng thấy  mắt tối sầm,  thể mềm nhũn—và  mất  ý thức…
7
Khi   nữa tỉnh , chúng    về nơi quen thuộc—bệnh viện.
 yếu ớt mở mắt, trần nhà trắng toát  mắt biến ảo thành từng mảng bóng mờ chập chờn.  theo phản xạ nuốt nước bọt, mới phát hiện cổ họng  khô  rát, cảm giác như  ai thọc ngược từ trong  ngoài, nóng đến mức đau rát tận tim gan. Còn  kịp cất lời, giọng Diệp Chu  vang lên bên tai.
“Dậy  ?”
Nghe thấy giọng , ý thức  dần trở : “Em… em   ?”
Diệp Chu ngừng  hai giây,  chậm rãi đáp: “Cô  ngộ độc thực phẩm.”
Không hiểu vì ,  cảm thấy trong hai giây  dừng    chứa đựng  nhiều cảm xúc phức tạp chẳng thể diễn tả thành lời.
“Ngộ độc?”
“Ừ, trong món ăn trưa  lẫn một ít nấm độc.”
Nấm độc? Bảo …
 mà  đúng! Sao    cả? Dường như   nghi hoặc trong mắt , Diệp Chu lên tiếng giải thích: “Bác sĩ bảo ăn một lượng nhỏ thì  vấn đề gì, nhưng với kiểu ăn của cô  ,   trúng độc cũng khó.”