Chương 2
 
Rồi cô  đẩy  ngã xuống cầu thang.
 
Nằm trong vũng máu,    kế  với hàng xóm:
 
“Là nó tự  dựng kịch bản thôi.”
 
 còn  thấy tiếng Lâm Nguyệt  lóc giả dối bên cạnh:
 
“Đều là  của em, nếu em chịu nhường nhịn chị nhiều hơn thì   xảy  chuyện  …”
 
Cho đến khi linh hồn rời khỏi  thể,  mới   sự thật trong cuộc gọi giữa cô  và bạn :
 
Năm đó,     chuyện  lưu manh quấy rối.
 
Cô  là do lén lút qua  với đám xã hội đen bên ngoài, nên mới  kiếm chuyện.
 
Để giữ thể diện, mới bịa  cái cớ trầm cảm.
 
Cô  hận  học giỏi hơn, hận Giang Tự Bạch yêu , hận tất cả   đều coi cô  đáng thương.
 
  hận cô , càng hận những kẻ  cô  che mắt, tiếp tay cho ác.
 
Hận cả  đàn ông miệng  yêu ,  mà  dễ dàng phản bội  như thế.
 
May mắn ,   trở .
 
Trở về lúc tất cả bi kịch  bắt đầu.
 
Lần , những gì bọn họ nợ …
 
 sẽ đòi  cả vốn lẫn lãi, từng chút một!
 
Lâm Diễn và  kế vốn còn  tiếp tục mắng chửi .
 
 lúc đó, phòng thí nghiệm gọi điện tới,  rằng ban tổ chức kiêm hội đồng thẩm định thuốc mới sẽ đích  đến đưa thư xác nhận.
 
Bọn họ mới chịu ngừng tay.
 
Mẹ kế vui vẻ khoác tay Lâm Nguyệt   ngoài đón khách.
 
Trước khi  còn  quên liếc xéo  một cái, như thể  là vật cản chướng mắt .
 
Lâm Diễn đưa tay kéo  dậy khỏi đất, động tác chẳng khác gì xách một món rác phiền phức.
 
“Vừa nãy cái tát   nặng.”
 
Anh  nhíu mày, nhưng trong giọng  chẳng  chút áy náy nào.
 
“ Lâm Vãn  em thật sự quá   gì .”
 
“Nguyệt Nguyệt từng chịu cú sốc lớn, mắc chứng trầm cảm,  uống thuốc suốt nhiều năm… Em   khổ sở thế , em thì chỉ sắc thuốc mấy ngày thôi thì  gì to tát? Sao em  thể thật lòng đối xử  với em  ?”
 
“ thật sự  cho  thử xem ba ngày ba đêm chỉ ngủ  hai tiếng, để xem lúc đó   còn cầm chắc nổi cái nồi thuốc ?”
 
Cổ họng  khô rát,  một câu cứ như nuốt  mảnh thủy tinh.
 
Liên tục thức trắng đêm chỉnh lý dữ liệu,  còn  ép phục dịch Lâm Nguyệt, cơ thể   sớm tới giới hạn.
 
Thế nhưng Lâm Diễn  như  thấy chuyện  lớn, ánh mắt thất vọng gần như tràn :
 
“Em  bắt đầu viện cớ !”
 
Anh  bất ngờ buông tay.
 
 loạng choạng ngã về , lưng đập mạnh  góc bàn ăn, đau đến mức hít mạnh một  lạnh.
 
Tiếng “bộp” nặng nề vang lên trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ rệt.
 
 Lâm Diễn chẳng buồn liếc   lấy một cái.
 
Giống hệt kiếp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-lai-cong-bang-cho-toi/chuong-2.html.]
 
Người của ban tổ chức  tuyên bố xong,  rằng bằng sáng chế thuộc về .
 
Lâm Nguyệt lập tức đỏ mắt rơi lệ.
 
“Chị thật lợi hại, em thật ngưỡng mộ.”
 
Lâm Diễn liền thế liền bùng nổ.
 
Anh  túm lấy  của ban tổ chức, ầm ĩ đòi khiếu nại lên Ủy ban học thuật,    chạy  ngoài.
 
Nhân lúc cả nhà hỗn loạn,  vội vàng  một mảnh giấy,  lấy từ ngăn kéo  chiếc USB  mã hóa.
 
Bên trong chứa  bộ dữ liệu gốc của thí nghiệm, kèm các dấu thời gian chi tiết.
 
Kiếp , chính thứ    Lâm Diễn cướp  và xóa sạch dữ liệu trong đó.
 
 gọi điện cho học trò ở phòng thí nghiệm:
 
“Tiểu Châu, giúp chị mang gói  đến Viện Phân tích Dữ liệu phía Tây Thành, tìm giáo sư Trương.”
 
 nhét đồ  tay cô  dặn dò thật kỹ “Nhất định  chuyển tận tay ông .”
 
Tiểu Châu  chạy   lâu thì  của hội đồng thẩm định  đến, gọi   phòng họp.
 
Ba ngày nay  hầu như  chợp mắt, gần như  ăn gì,  lên liền thấy hoa cả mắt, chỉ  cách chống  tường mà bước từng bước.
 
Vào phòng họp, trưởng ban thẩm định thấy bộ dạng  liền cau mày:
 
“Lâm Vãn, em …  ?”
 
“Đừng để cô  lừa!”
 
Lâm Diễn ngay lập tức ngắt lời, giọng nhọn như dao:
 
“Cô  giả vờ thôi! Mỗi   sai là giả bộ khổ sở, thực tế khỏe re,   còn cãi  với Tiểu Nguyệt cơ mà!”
 
Trưởng ban   với vẻ nghiêm túc:
 
“Anh trai em  rằng, dữ liệu cốt lõi của thuốc chống ung thư mà em nghiên cứu là ăn cắp từ công trình của Lâm Nguyệt. Em  thừa nhận ?”
 
 nắm chặt tay, móng tay cào sâu  lòng bàn tay:
 
“   chuyện đó nên tuyệt đối  thừa nhận.”
 
“Còn dám cãi!” Lâm Diễn phang mạnh tay lên bàn:
 
“Lâm Vãn, thường ngày mày lén lấy đề cương, các đoạn luận án của Tiểu Nguyệt  đành, giờ còn dám   hội đồng mà  láo, mày  sợ   sẽ  bại danh liệt ?”
 
 mấy đề cương, cùng các tài liệu  rõ ràng là của !
 
Lúc , Lâm Nguyệt  lóc  vì  quấy rối nên  dám ngẩng đầu, chỉ cần  những thành quả  thì mới  vững  ở trường,     dè bỉu.
 
Thế là  kế và Lâm Diễn ép  gán hết công lao cho Lâm Nguyệt.
 
Ngực  dâng lên những đợt tức nghẹn, giọng run vì tức:
 
“Đó đều là… của …”
 
“Mày đúng là đồ khốn!”
 
Mẹ kế đùng đùng xông  phòng họp,  thấy  thì mắt lóe lên sát khí, bà lao tới đẩy   .
 
  kịp đề phòng, ngã mạnh xuống sàn lạnh.
 
Ngay cả trưởng ban cũng  động tác đó  sửng sốt, giọng trầm:
 
“Bà Lâm, bà đối xử với con  như , là   quá đáng  đó”
 
“Con nhỏ  thật sự quá thất đức mà!” Mẹ kế quỵ xuống một cái,    van xin  mặt trưởng ban:
 
“Tất cả là do  giờ chúng  quá nuông chiều nó, nên giờ nó mới dám ăn  lung tung ở dịp quan trọng thế ,  thế còn  cướp công của em gái nó! Xin trưởng ban   tuổi nó còn trẻ mà cho nó một cơ hội sửa sai, đừng  to chuyện!”