Chương 3
 
Bà tỏ vẻ như đang xin xỏ, nhưng từng lời phát  như những cây đinh đóng chặt tội danh ăn cắp  .
 
Lâm Diễn cũng bước tới, quát thẳng:
 
“Còn  mau nhận tội? Đừng  mất mặt ở đây nữa!”
 
Anh  giống hệt kiếp ,  chắn  mặt  như một bức tường,  chặn hết  cơ hội   lên tiếng.
 
 đời , Lâm Vãn  tuyệt đối sẽ  để  khác giẫm đạp nữa!
 
 gắng gượng chống bàn  thẳng, giọng run vì tức giận nhưng từng chữ rõ ràng:
 
“   gì sai cả! Chính  và  trai   cố tình cấu kết, nhằm giúp Lâm Nguyệt cướp  thành quả nghiên cứu của ! Xin các vị giám khảo sáng suốt, trả  công bằng cho !”
 
Bọn họ  như thế,  chỉ là thiên vị?
 
Rõ ràng là đang giẫm nát sự công chính của học thuật  chân, biến cả hội đồng thẩm định thành sân khấu riêng của !
 
Sắc mặt trưởng ban hội đồng thẩm định   sầm xuống, ông đập mạnh xuống bàn:
 
“Quá mức hồ đồ! Các  coi hội đồng học thuật là cái gì hả?”
 
Ông lập tức yêu cầu trợ lý liên hệ với Tổ Giám sát Học thuật.
 
“Chuyện  nhất định  điều tra đến cùng!”
 
Lời còn  dứt, mắt  tối sầm, cơ thể  chống nổi nữa, ngã thẳng xuống.
 
Trong cơn mơ hồ của  chỉ  là ác mộng:
 
Cơn đau dữ dội khi  đẩy xuống cầu thang, ánh mắt băng lạnh của  kế, nụ  thâm độc của Lâm Nguyệt…
 
Khi bừng tỉnh ,  là chiều ngày hôm .
 
Y tá treo cho  chai dịch dinh dưỡng, còn ép  ăn chút đồ. Khi   vững thì lập tức   gọi  đến phòng họp của Tổ Giám sát.
 
Trưởng nhóm Giám sát đích  chủ trì, bên cạnh  mấy vị đại lão trong ngành, bầu  khí nghiêm túc đến mức khiến   nghẹt thở.
 
Vừa bước ,  liền thấy  kế, Lâm Diễn và Giang Tự Bạch vây quanh Lâm Nguyệt, hết lời an ủi dỗ dành.
 
Lâm Nguyệt thì tựa trong lòng Giang Tự Bạch, đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng giống hệt   chịu ủy khuất lớn nhất  đời.
 
Thấy  , bọn họ chẳng thèm liếc mắt, chỉ  Lâm Diễn khinh bỉ lườm một cái.
 
Trưởng nhóm Giám sát gõ mạnh xuống bàn:
 
“Lâm Vãn, Lâm Nguyệt, các cô đều  dữ liệu cốt lõi của thuốc chống ung thư là do  nghiên cứu . Vậy bây giờ, hãy  lượt trình bày quá trình thí nghiệm và cách suy luận  dữ liệu then chốt .”
 
 hít một  thật sâu, bắt đầu từ khâu thiết kế thí nghiệm ban đầu, đến con đường tổng hợp hợp chất quan trọng,  so sánh dữ liệu thử nghiệm lâm sàng giai đoạn III,  trình bày rõ ràng mạch lạc, ngay cả những tham  nhỏ nhất cũng  sai sót.
 
Đến lượt Lâm Nguyệt, cô  chỉ há miệng rôi mặt  đỏ bừng, nửa ngày   nổi một thuật ngữ chuyên môn nào, cuối cùng òa  nức nở.
 
Mẹ kế lập tức đau lòng ôm cô   lòng,    cầu xin:
 
“Lãnh đạo, xin đừng  khó Nguyệt Nguyệt! Từ  cú sốc hồi cấp ba, tinh thần nó vẫn   định, trí nhớ  kém. Còn Lâm Vãn thì từ nhỏ  nổi tiếng nhớ dai, nhất định là  lén chép  ghi chép thí nghiệm của Nguyệt Nguyệt… chuyện   thể  bằng chứng !”
 
Lâm Nguyệt ôm ngực, thở dồn dập,  sụt sùi:
 
“Em… em đau đầu quá… thở  nổi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-lai-cong-bang-cho-toi/chuong-3.html.]
 
Lâm Diễn vội dậm chân,  sang gào  mặt :
 
“Lâm Vãn, mày còn  đủ ? Phải ép Tiểu Nguyệt c.h.ế.t mày mới hài lòng ?”
 
Ngay cả Giang Tự Bạch  nãy giờ vẫn im lặng, cũng nhíu mày lên tiếng, giọng đầy áp lực:
 
“Vãn Vãn, đừng quậy nữa. Nhận sai .”
 
Nghe kìa đó chính là gia đình và vị hôn phu của .
 
Họ   đang khuyên giải, mà là đang ép    chỗ chết.
 
 siết chặt nắm tay, móng tay gần như cắm sâu  thịt:
 
“Nghiên cứu  là  , dữ liệu là  tính, bài báo là  , dựa  cái gì mà   nhận sai?”
 
Lời  dứt, Lâm Nguyệt như phát điên, lao thẳng về phía .
 
Cô   kéo    lóc gào lên:
 
“Chị ơi! Sao chị nhất định  bắt nạt em như thế ?”
 
“Hồi cấp ba chị còn xúi bọn bạn của chị cô lập em,  em mất hết danh dự!”
 
“Giờ em vất vả lắm mới  chút thành tựu, chị  ăn cắp công trình của em!”
 
“Em rốt cuộc   gì   với chị, mà chị  đối xử với em thế ?”
 
 khi  lưng về phía  , ánh mắt cô     tràn ngập đắc ý và khiêu khích, như thể chắc chắn rằng    vẫn sẽ thua.
 
Tiếng  còn  dứt thì cửa phòng họp đột ngột bật mở.
 
Giáo sư Trương, bậc thầy lão thành, chống gậy bước , theo  là Tiểu Châu học trò của .
 
Giáo sư Trương là nhà dược lý hàng đầu trong nước, cũng là cố vấn hướng dẫn  bộ quá trình nghiên cứu của .
 
Lúc , ông  thẳng  Lâm Nguyệt, ánh mắt chỉ còn lạnh lùng và thất vọng:
 
“Lâm Nguyệt,  hỏi em: em nghiên cứu một  kiểu gì? Lâm Vãn   việc với  gần ba năm nay, tuần nào cũng đến trao đổi phương án thí nghiệm. Những dữ liệu mấu chốt đó là do chính mắt   cô  từng bước suy luận . Còn em, em   thí nghiệm ở ? Dữ liệu  từ  mà ?”
 
Thấy Giáo sư Trương bước , cả phòng họp đều sững .
 
Sắc mặt Lâm Nguyệt lập tức trắng bệch như tờ giấy, còn  kế, Lâm Diễn và Giang Tự Bạch thì đờ đẫn, cứng ngắc như   tát thẳng  mặt.
 
Giáo sư Trương    thèm  bọn họ,  thẳng đến chỗ ,  hiệu cho   xuống.
 
Ông đối xử với  ôn hòa bao nhiêu, thì khi  sang Lâm Nguyệt, ánh mắt  sắc bén bấy nhiêu:
 
“ đang hỏi em đấy,   thấy ?”
 
“Em… em…”
 
Lâm Nguyệt ấp úng nửa ngày cũng  thốt nổi một từ, cả  run lẩy bẩy.
 
 khẽ chạm tay  cánh tay Giáo sư Trương:
 
“Thầy Trương, cô  sắp giả vờ ngất .”
 
Chiêu  của Lâm Nguyệt  dùng   bao nhiêu .