Chương 6
 
Những lời thiên vị như thế,    suốt mười mấy năm, sớm  trở nên chai lì.
 
Bất ngờ, Lâm Diễn bùng nổ:
 
“Mẹ! Sao  còn  những lời như ? Lâm Vãn  Lâm Nguyệt bắt nạt bao nhiêu năm,   nghĩ cách bù đắp cho em , còn bênh Lâm Nguyệt? Em  cũng là con gái của  đấy!”
 
Có lẽ   tức giận quá mức, nên che n.g.ự.c ho sặc sụa, sắc mặt trắng bệch  ngã thẳng xuống đất.
 
Mẹ kế sợ đến hồn phi phách tán:
 
“Vãn Vãn! Anh con ngất , mau gọi xe cấp cứu !”
 
“Tự bà gọi .”
 
 hất tay bà , bước  thẳng,  buồn  lấy Lâm Diễn một cái y hệt như cái cách mà    từng đối xử với .
 
Mẹ kế gấp đến đỏ hoe cả mắt:
 
“Nó là  con đấy! Sao con  thể tuyệt tình như ?”
 
“Tuyệt tình?”   nhạt. “Không  cũng giống bà ?”
 
  lưng bỏ , tìm đến căn hộ mà Giáo sư Trương  sắp xếp.
 
Nửa tháng , Lâm Diễn như  tỉnh ngộ, đăng một bài dài  vòng bạn bè.
 
Anh  thừa nhận    Lâm Nguyệt che mắt,  cô   dối,    rằng những bản thiết kế, những đoạn luận văn đoạt giải  thực chất đều là của .
 
Anh  còn vạch trần việc Lâm Nguyệt  chỉ ngụy tạo thành quả nghiên cứu, mà còn dây dưa với Giang Tự Bạch.
 
Sự việc gây chấn động cả trường, Lâm Nguyệt trở thành đối tượng    khinh bỉ, nhà họ Lâm cũng mất hết thể diện.
 
Lâm Diễn vì thế mà cãi vã lớn với ba và  kê, mắng họ mù quáng, quá thiên vị, cuối cùng dọn  ngoài sống, cắt đứt liên hệ với gia đình.
 
Còn , chỉ coi tất cả như trò  để .
 
Mấy  Lâm Diễn và Giang Tự Bạch  tìm gặp , đều  ngăn ngoài cửa.
 
Ở căn hộ mới  lâu,   Giáo sư Trương tiến cử  phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia.
 
Trước khi , ông vỗ vai , dặn dò:
 
“Em dù  thiên phú, nhưng cũng  rèn cho  cái tính cứng cỏi. Sau  ai dám bắt nạt em, đừng khách khí với  đó. Có oan ức gì, cứ tìm thầy, thầy sẽ   cho em.”
 
“Cảm ơn thầy.”  cúi chào thật nghiêm trang.
 
Tiếc rằng kiếp ,  mãi  cái gọi là tình  trói buộc, khờ khạo mong họ  đầu, cuối cùng  rơi  kết cục thê thảm.
 
Kiếp ,  sẽ  bao giờ lặp  sai lầm đó nữa.
 
Trong thời gian đó, Lâm Diễn còn nhờ  đưa thư tới,  rằng   đoạn tuyệt với ba và  kế, cầu xin  cho  một cơ hội để bù đắp.
 
Các thùng hàng chất đầy nửa căn phòng từ máy chơi game đời mới, bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn, váy của nhà thiết kế…  những thứ  cho các cô gái nào cũng  hét lên thích thú.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-lai-cong-bang-cho-toi/chuong-6.html.]
Người giao hàng chà tay mỉm :
 
“Anh Lâm Diễn   đây hiểu lầm chị, giờ hối hận lắm. Tất cả thứ    chạy khắp thành phố lựa cho chị, chị tha  cho    nhé?”
 
 đem tất cả đồ lên đăng bán  sàn đồ cũ, tiền thu  đều quyên cho quỹ nghiên cứu.
 
Những lá thư xin ,  châm lửa đốt  mặt  giao hàng.
 
Rồi còn trả tiền cho   nhắn giùm lời nhắn:
 
“Nói với Lâm Diễn rằng đừng tưởng  nhận chút đồ  của   là xem như  trả nợ xong. Những thứ mà   nợ , dù  trả hết đời  chắc cũng trả  xong.”
 
Mẹ kế cũng đến,  mặt bà còn rõ dấu bàn tay.
 
Bà vội quỳ xuống  mặt :
 
“Vãn Vãn, con  Giáo sư Trương chú ý,    sớm? Trước   sai . Về với  ,  sẽ bù đắp cho con,  sẽ trao cả trái tim cho con, đừng ở ngoài cho    chê chúng  nữa!”
 
  từng kể việc cứu Giáo sư Trương cho họ , nhưng họ chỉ nghĩ  bịa chuyện để lấy lòng, khi đó  kế còn tát  một cái.
 
 cúi xuống  thẳng  mắt bà, :
 
“Ba là  sai khiến bà đến đây  ?”
 
Bà chột , mắt lảng : “Ba con cũng thương con mà…”
 
“Thương?”  bật  khô: 
 
“Các  chẳng qua là lo sợ  khác  các  đối xử tệ với con gái thôi.”
 
  thẳng  mắt bà, từng chữ từng chữ  rõ:
 
“Các  thật sự   thấu mấy trò của Lâm Nguyệt ? Ba thiên vị bà nên lười biện minh, bà thì chẳng những  vạch trần mà còn cùng Lâm Nguyệnt lừa dối Lâm Diễn khiến   thù ghét . Vì hạnh phúc hôn nhân của bà mà bà  dùng  và Lâm Diễn  bệ đỡ, những cảm nhận của , sống c.h.ế.t của , trong mắt bà chẳng đáng một xu.”
 
Mẹ kế nắm lấy ống quần  van nài: “Không  , Vãn Vãn! Mẹ cũng yêu con mà! Về với  , cho  cơ hội đền bù…”
 
“Cút.”  tách tay bà , giọng lạnh như băng: “Nếu còn  phiền  nữa,  sẽ đem việc bà lén lút chuyển tài sản trong nhà cho Lâm Nguyệt  cho ba .”
 
Mặt bà  tái mét,  lao vội  khỏi nhà.
 
Xử lý xong đám   thì Giang Tự Bạch  đến. Anh mặt trắng bệch hỏi thẳng:
 
“Ở trung tâm phục hồi, Lâm Nguyệt    cô lập, thậm chí   cố tình cắt nước nóng cho em …  chăng là do em  ?”
 
“Vậy thì ?”
 
 tựa   khung cửa,    mặt mày tái mét vì tức giận.
 
“Sao em  độc ác thế cơ chứ!”  gằn giọng.
 
“Độc ác?”  nhướng mày. “Anh   cô   đối xử với  thế nào ? Sao   gọi cô  là độc ác?  chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, so với những gì cô    với , thì thế  còn  khoan dung đấy.”
 
Giang Tự Bạch nghẹn lời một chút,  giọng dịu : “Anh  am   , nhưng em   giúp nhà  giải quyết vấn đề tài chính,   thể mặc kệ. Em bây giờ mau chóng giúp em  , nếu … chúng  coi như kết thúc.”
 
Đây là  thứ hai  lấy hôn ước  dọa .