Chương 7
 
“Được thôi,  cũng mong  kết thúc với  lắm ”  đáp.
 
Anh   lẽ  ngờ  thẳng thừng thế,  im một lúc  hét: “Em nghĩ   dám ? Ở tuổi em mà chia tay với , xem còn ai mà dám đón lấy em!”
 
Anh đập cửa bỏ , cùng ngày đó tung tin chia tay với   khắp nơi.
 
   , ngay từ ngày hôm , các tiền bối ở phòng thí nghiệm, những đối tác hợp tác, thậm chí học trò của Giáo sư Trương đều lén nhờ  hỏi thăm về .
 
Giáo sư Trương còn trực tiếp hỏi: “Trong viện nghiên cứu  mấy gương mặt trẻ tài năng, em  thấy ai ưng ý ? Thầy giúp em kết nối.”
 
“Thầy cho em thời gian suy nghĩ  ạ.”   đáp.
 
Ông để  vài hồ sơ, nhờ trợ lý giới thiệu cho  từng hướng nghiên cứu và tính cách từng   mới thong thả  về.
 
Lâm Diễn còn đặc biệt chạy tới: “Vãn Vãn, chuyện cưới xin là chuyện lớn, đừng vội quyết, để  giúp xem xét.”
 
“Không cần.”
 
 từ chối dứt khoát.
 
Ánh mắt  đau đớn: “Chúng  là  em ruột,  em nỡ trở nên lạnh lùng đến thế?”
 
  , bình thản hỏi: “Nếu từ nhỏ  lúc nào với  cũng đánh đập mắng nhiếc, còn giúp  ngoài cướp lấy đồ của ,   nhận  là em gái ?”
 
Anh mở miệng   im,    câu nào.
 
Có những tổn thương  gây , một khi  tồn tại, thì chẳng thể nào    nữa.
 
Mặt Lâm Diễn lập tức mất hết màu, cả  như  rút cạn sức lực, loạng choạng   bỏ chạy.
 
Mẹ kế chắc  đang tính toan thêm mưu mẹo gì đó, thế là vài ngày   tới xen  chuyện hôn sự của :
 
“Việc gả chồng  con  thể tự quyết ? Mẹ là  của con, đương nhiên     lo liệu.”
 
 mắng lạnh: “Bây giờ mới nhớ  là  ? Bà bộ  thấy  hổ chút nào ?”
 
  cảnh cáo bà  đừng đến  phiền, nhưng bà vẫn cố chấp lao .
 
Vì thế   đưa hết những trò bẩn thỉu mà Lâm Nguyệt, Lâm Diễn, ba và bà    bấy lâu  trình bày rõ ràng, kèm bằng chứng, đăng thành một bài dài.
 
Bài đăng lan truyền như vũ bão, nhà họ Lâm vì thế mà trở thành trò  của cả thành phố,   cũng  chỉ trỏ.
 
Công ty của ba cũng chịu tác động nặng, cổ phiếu lao dốc, Lâm Diễn ở trường thì  tẩy cha,  kế thì  các hội phụ  loại trừ, đến cả lời mời  chiều cũng  còn.
 
Ba dốc hết giận dữ lên , chẳng bao lâu thì ly hôn.
 
Mẹ kế với bộ mặt sầu não tìm đến , nước mắt mũi lem nhem:
 
“Dù  sai đến ,  vẫn là  lớn nhà , con thật sự hận  đến thế ?”
 
Những giọt nước mắt của bà chỉ khiến  thấy kinh tởm.   thẳng  mắt bà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-lai-cong-bang-cho-toi/chuong-7.html.]
 
“Có.  ước bà c.h.ế.t  cho khuất mắt .”
 
Ở trung tâm phục hồi, Lâm Nguyệt chắc  đắc tội ai đó nên bên trong giày thể thao cô   nhét thủy tinh vụn, hai bàn chân vì thế trầy xước đến nát bét.
 
Vết thương nhiễm trùng sưng như cái bánh bao, trải qua nhiều bác sĩ điều trị vẫn  hết, cô  đau đớn lăn lộn y như lúc cô   đẩy xuống cầu thang và   thể  dậy.
 
Giang Tự Bạch chạy khắp nơi tìm bác sĩ nhưng chẳng ai dám nhận ca .
 
Bất lực,  đem Lâm Nguyệt tới phòng thí nghiệm để chặn  .
 
“Dù  em  vẫn là em gái của em, cứu giúp cô  ” - giọng  cầu xin.
 
Cô  gầy rộc, tái mét vì đau, thấy  liền rên rỉ kêu than.
 
 chẳng thèm nhấc mi,  một câu: “Không cứu.”
 
Giang Tự Bạch hốt hoảng: “Không cứu em , đôi chân em  sẽ hỏng mất!”
 
“Hỏng thì hỏng , đáng đời.”     cửa sổ: “Cho dù cô  c.h.ế.t ngay  mặt ,  cũng chẳng buồn chớp mắt.”
 
“Sao em  thể nhẫn tâm thế? Em là chị em  mà!” Giang Tự Bạch run lên vì tức giận.
 
“Chị ư?”   , miệng mỉm  mỉa mai: “Khi cô  hại ,   thấy    khuyên giải chứ?”
 
Lâm Nguyệt vốn là  đưa  liệu trình bắt buộc, Giang Tự Bạch  lén ôm cô   ngoài vốn là hành vi sai quy định.
 
Chẳng mấy chốc, ban quản lý trung tâm  kéo tới.
 
Lâm Nguyệt vì tự ý rời khỏi trung tâm còn  tăng mức kỷ luật.
 
Thế nhưng Giang Tự Bạch như  trúng tà, cứng rắn quyết cưới cô .
 
Trước ngày đám cưới,   cố tình đến để khoe mẽ:
 
“Có  bao  xuất sắc theo đuổi em, mà em  đồng ý chắc vì vẫn còn nhớ tới   ? Nếu em  nhẫn tâm từ chối cứu Tiểu Nguyệt thì   rơi   cảnh . Ngày mai  sẽ cưới em , còn cái loại đàn bà như em, dù cho là  từng ly hôn cũng chẳng thèm lấy.”
 
 chán ghét mấy lời đó, liền bưng xô nước rửa bẩn ở cửa lao thẳng tới, hắt đầy lên   .
 
Nước thối chảy ròng ròng  đầu , Giang Tự Bạch hét lên  nhảy lùi, tỏa  mùi ôi thiu khó chịu.
 
“Em điên !”  điên tiết chạy tới  túm lấy .
 
Trong lúc giằng co, chiếc USB cũ trong túi  rơi xuống đất, đây là thứ  dùng hồi cấp ba, chứa nhiều dữ liệu thí nghiệm sơ khai.
 
Anh  nhặt USB lên, đơ   trợn mắt: “Chiếc USB …   ở   em?”
 
 giật , nhét gọn  túi: “Đồ của    thể ở   ?”
 
Giọng   run run, nắm c.h.ặ.t t.a.y   buông: “Năm năm , khi công ty  sắp vỡ nợ,   nhập viện vì stress,   em từng âm thầm gửi một phương án huy động vốn, và còn giới thiệu nhà đầu tư ?”
 
 chợt khựng .