Chương 8
 
Không những thế,  năm năm  khi nhà họ Giang suýt phá sản, ba     viện.  tình cờ  chuyện, thức trắng  xong một đề án huy động vốn, còn nhờ ba  kết nối ba nhà đầu tư. Lúc đó vì sợ  mất thể diện nên  để ẩn danh, chỉ để  một chiếc USB mã hóa  chứng.
 
Giang Tự Bạch thở dốc: “Mô hình đánh giá rủi ro trong phương án đó gần như y hệt với mô hình   em công bố trong bài báo! Thảo nào chiếc USB  cất kỹ ở nhà  biến mất  rõ lý do, khi   còn tưởng dì giúp việc lúc dọn dẹp  mất !”
 
“Là em… luôn là em…”  lẩm bẩm, mặt tái mét như giấy:
 
“ Lâm Nguyệt   đó là cô  lo liệu.”
 
Nhìn thấy  kinh ngạc tới mức sững sờ,  bật  khinh bỉ.
 
Anh  vì ơn nghĩa  mà hết mực bênh vực Lâm Nguyệt,  sức  tổn thương , trong khi  thực sự giúp   là ,  luôn   khinh rẻ.
 
“Giờ   thì  ích gì?”  thẩy tay :
 
“Sự  ơn, sự ăn năn của ,   cần.”
 
Giang Tự Bạch  bệt xuống đất, cây bút trong tay rơi “bịch” xuống sàn  gãy  đôi.
 
  lưng bước  phòng thí nghiệm, khép cửa , khóa ngoài tất cả sự đờ đẫn và hối hận của .
 
“Xin  Vãn Vãn! Anh  cô  lừa thôi! Người  yêu luôn là em! Với cô ,  chỉ  lòng  ơn,  bao giờ  ý khác! Em    gì cũng ,  nhất định sẽ bù đắp cho em, chúng  vốn dĩ nên ở bên !”
 
Giang Tự Bạch gào  ngoài cửa.
 
“Tởm lợm. Anh bẩn quá ,  thấy ghê tởm.”   lệnh cho bảo vệ lôi   .
 
 Giang Tự Bạch xưa nay vốn điên cuồng,   giới hạn.
 
Hôm  là ngày cưới của   và Lâm Nguyệt,  mà    dàn dựng video  mật giữa Lâm Nguyệt và ba gã đàn ông xa lạ, tung ngay  màn hình lớn trong lễ cưới,  công khai tuyên bố huỷ hôn.
 
Lâm Nguyệt  cảnh tượng  màn hình, hét thảm một tiếng  phát điên,  đưa thẳng  viện tâm thần.
 
Còn Giang Tự Bạch, mặc bộ vest đỏ, mặc kệ cảnh hỗn loạn xung quanh, xông thẳng đến phòng thí nghiệm tìm , ôm bó hoa hồng quỳ xuống cầu hôn.
 
Chuyện  lập tức nổ tung khắp thành phố.
 
Công ty của ba  vốn  chao đảo, giờ vì vụ việc  mà   phá sản.
 
Ông chỉ còn  chỉ tay mắng Giang Tự Bạch  đến ngay cả sức để khởi kiện cũng chẳng còn.
 
Danh tiếng của Giang Tự Bạch thối nát  cứu vãn, nhưng   vẫn trơ trẽn  dừng .
 
Anh  quỳ  toà nhà thí nghiệm, cõng cành gai tự đánh  ,  ống kính truyền thông gào  thề thốt về “tình yêu sâu nặng” dành cho .
 
Thấy  chán ghét cực độ, Lâm Diễn  mấy   tay đánh Giang Tự Bạch.
 
    cố tình chọc  vết thương của Lâm Diễn:
 
“Lâm Diễn, mày ghen với tao đúng ? Cả đời  em  hận mày, chẳng bao giờ tha thứ cho mày! Còn tao chỉ sai lầm một , nhưng giữa tao và em   nền tảng tình cảm, chắc chắn cô  sẽ  về!”
 
Câu  khiến Lâm Diễn giận điên, nắm đ.ấ.m càng mạnh:
 
“Loại cặn bã như mày,  xứng nhắc đến em !”
 
Vở hề của bọn họ khiến  chỉ thấy buồn nôn.
 
 kinh tởm hơn cả, là khi Giang Tự Bạch thấy dỗ ngon ngọt  xong,  dám giở trò bỏ thuốc tại buổi tiệc học thuật do Giáo sư Trương tổ chức, định nhân cơ hội ép buộc .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-lai-cong-bang-cho-toi/chuong-8.html.]
 vì ám ảnh từng  Lâm Nguyệt hạ thuốc, nên  đặc biệt nhạy cảm với dược chất, vì  luôn mang theo giấy thử.
 
Anh   đưa ly rượu vang thì    vạch trần ngay tại chỗ.
 
Giáo sư Trương tức đến run , lập tức báo cảnh sát.
 
Giang Tự Bạch vì tội danh  ý đồ chuốc thuốc cưỡng bức mà  tuyên án ba năm tù.
 
Năm ba mươi hai tuổi,  kết hôn cùng một sư  trong phòng thí nghiệm, chúng   chung hướng nghiên cứu, ăn ý vô cùng.
 
Hôm đám cưới, ba và Lâm Diễn  đến dự, nhưng  từ chối.
 
Người dắt tay    thảm đỏ là  họ, còn vị trưởng bối  ghế chủ hôn chính là Giáo sư Trương.
 
Giá mà  ruột  vẫn còn sống, bà nhất định sẽ tự hào vì .
 
Khi bước lên xe hoa,  liếc thấy bóng dáng ba và Lâm Diễn trong đám đông.
 
Hốc mắt họ đỏ hoe, nhưng  dám tiến lên.
 
Sau hôn nhân, Lâm Diễn vẫn lén gửi đồ cho  khi thì đồ chơi trẻ con, khi thì món ăn vặt  từng thích hồi nhỏ tất cả đều đề địa chỉ nặc danh.
 
Ngày  sinh đôi,  lặng lẽ  ngoài phòng bệnh suốt đêm, đến sáng chỉ để  một cặp khóa trường mệnh  rời .
 
Đến năm thứ ba  cưới, Lâm Nguyệt trong cơn điên loạn     trốn khỏi viện tâm thần, nhưng   ngoài liền  xe tải đ.â.m chết.
 
Mẹ kế  tin,  chịu nổi cú sốc, cũng uống thuốc ngủ theo cô  xuống suối vàng.
 
Năm thứ năm, ba qua đời trong cảnh nghèo túng bệnh tật.
 
Lâm Diễn gặp tai nạn khi  công trình   thương ở chân, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật, bác sĩ  chỉ   mới  thể giúp.
 
  từ chối, chỉ nhờ  mang lời: “Đây là báo ứng của .”
 
Ngày xưa, ba vì sĩ diện mà đuổi   khỏi nhà.
 
Giờ đây,  thanh niên từng hiên ngang  trở thành kẻ tập tễnh bước  suốt đời.
 
Chồng ôm lấy hai con nhỏ, khẽ hỏi :
 
“Em  thấy tiếc nuối ?”
 
  ánh nắng ngoài cửa sổ, nở nụ , xòe tay :
 
“Gieo nhân nào, gặt quả  thôi.”
 
Thời gian là liều thuốc chữa lành  nhất thế gian .
 
Chồng siết chặt   ngực:
 
“Mọi chuyện  qua .”
 
 khẽ gật đầu.
 
Những , những việc năm xưa, giờ nhớ  như một giấc mộng xa xôi.
 
Nắng ấm trải lên mu bàn tay, ấm áp dịu dàng.
 
Đây mới là hiện tại  cần nắm giữ.
 
【Toàn văn 】