Trả ơn nghĩa, trọng sinh để trở thành vợ chồng! - Chương 100

Cập nhật lúc: 2024-09-15 15:19:56
Lượt xem: 222

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 100 - Điền Tĩnh điên ?

 

Anh hai hối hận ?

Cánh môi của Cố Nguyệt Hoài mím nhẹ, cô là mở miệng phá vỡ bầu khí yên tĩnh : "Chúng ăn cơm ."

" , chúng ăn cơm cha, cơm nước xong xuôi tiếp." Cố Tích Hoài, luôn lưng khác thấy , liên tục gật đầu. Mấy ngày nay, ở trung tâm y tế xã ăn cơm ngon. Đừng nhắc đến, việc chăm sóc cho bệnh nhân còn mệt mỏi hơn cả chuyện việc nữa.

Hơn nữa, còn nhớ nhung tay nghề nấu nướng của Cố Nguyệt Hoài. Cô nấu cơm ngon, hương vị cũng thơm, luôn thể khơi gợi cảm giác thèm ăn của khác.

Cố Đình Hoài lên tiếng, tự giác tới bên cạnh bếp lò để xới cơm. Trong quá trình đó, còn trao đổi ánh mắt với Cố Nguyệt Hoài, hai ngầm hiểu, một loại ăn ý mà ngoài thể xen .

Bữa cơm lập tức dọn lên bàn.

Cố Nguyệt Hoài cũng đánh thức Yến Thiếu Đường, cô chừa một phần cho cô bé.

"Cha, đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm ." Cố Nguyệt Hoài nhét đũa tay của Cố Chí Phượng, cô nhíu mày thúc giục .

Cố Chí Phượng quan sát mấy đứa con ở bên cạnh, ông động đũa, trầm mặc một lát, đó ông về phía Cố Tích Hoài đang ăn ngấu nghiến, hỏi: "Thằng ba, ... Mẹ của con cái gì ?"

Cố Tích Hoài dừng , chợt "Khụ khụ khụ" mấy tiếng, suýt nữa phun hết thức ăn ở bên trong miệng ngoài.

Khóe miệng của Cố Đình Hoài co quắp , tức giận đưa cho ông một chén nước.

Cố Tích Hoài thong thả lấy bình tĩnh, vẻ mặt kinh ngạc Cố Chí Phượng hỏi: "Cha, cha còn đang suy nghĩ tới chuyện đó ? Đừng với con là cha vẫn còn tình cảm với phụ nữ đó chứ? Cha còn chuẩn nối tình cũ ? Gương vỡ lành ?"

Nghe thấy , khuôn mặt của Cố Chí Phượng tối sầm , ông nặng nề mà chằm chằm Cố Tích Hoài buông.

Cố Tích Hoài ha ha, lùa một miếng cơm, khi nhai nuốt xong mới tiếp: "Con khuyên cha đừng nghĩ nữa. Người phụ nữ một , cùng với yêu nữa đó."

Lời mới , khỏi là Cố Chí Phượng, ngay cả ngoài cuộc là Cố Đình Hoài cũng đổi ánh mắt.

Mặc dù sớm năm đó Lâm Cẩm Thư rời khỏi đại đội là vì đến thành phố để ăn lương thực hàng hoá, nhưng là một đứa con trai, hy vọng xa vời cơ chứ? Hy vọng xa vời rằng bà lấy chồng, thì vẫn còn cơ hội đúng ?

Người yêu ? Thật đúng là châm chọc mà.

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh đang ăn cơm, chen .

Thật , chuyện nên để nhà của cô từ lâu . Tuy nhiên, khi sống , cô vẫn luôn dồn sự chú ý lên Điền Tĩnh và cô cũng hề nghĩ tới chuyện của Lâm Cẩm Thư.

Theo lý mà , công xã Hoàng Oanh cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng tính là xa. Chắc là cô cũng có thể ngẫu nhiên gặp Lâm Cẩm Thư mới đúng. Tuy nhiên, cô rõ cuộc sống trong những năm qua của Lâm Cẩm Thư như thế nào nên cô cũng liền cảm thấy tò mò.

Cố Chí Phượng Cố Tích Hoài xong, tay của ông run một cái, đũa va chạm thành bát, phát một tiếng "keng” giòn tan.

Thân thể của ông cứng đờ, giọng cũng trở nên khàn khàn: "... Có đúng ?"

Cố Tích Hoài thấy dáng vẻ đáng thương của ông , nhịn thở dài: "Vâng, hơn nữa cách ăn mặc của , thời gian qua chắc hẳn là sống tệ. Vì , cha , cha cũng đừng nghĩ tới phụ nữ nữa."

Lúc mới đầu thấy Lâm Cẩm Thư, kích động cho ?

Chẳng qua hiện nay tỉnh táo , cơn kích động cứ như một gáo nước lạnh giội xuống từ đầu đến chân của , nó trái tim nguội lạnh. Bà chút quyến luyến nào để kết hôn với khác, thì cả nhà bọn họ cần gì ôm lấy quá khứ để bản đau buồn nữa chứ?

Cố Chí Phượng lau mặt một cái, bưng bát cơm lên xúc từng ngụm cơm cho miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-100.html.]

Ông một lời, ngược cho ba Cố Nguyệt Hoài đầy khó hiểu.

Ăn cơm xong, Cố Đình Hoài đảm nhận nhiệm vụ rửa chén. Cố Nguyệt Hoài Cố Chí Phượng hỏi: "Cha, cha chứ?"

Cố Chí Phượng khan một tiếng, mặt ông lộ một nụ còn khó coi hơn so với nữa, : "Cha còn có thể chuyện gì? Năm đó bà , cha cha , còn nuôi lớn mấy đứa ?"

"Yên tâm , chút chuyện cha có thể chịu , cha nắm chắc tâm trạng của mà."

Cố Nguyệt Hoài thấy dáng vẻ của ông , trong lòng cô cũng dễ chịu. Tuy nhiên, cô cũng tiện nhúng tay mối quan hệ giữa cha của , cô cũng thể để Lâm Cẩm Thư ly hôn, bà thật sự thể với cha của cô ?

Không đến chuyện khó khăn , còn cặp sinh đôi mà Lâm Cẩm Thư sinh cho nhà họ Tần thì bây giờ?

Nếu qua gần hai mươi năm mài giũa, Lâm Cẩm Thư vẫn là yêu giàu ghét nghèo như lúc và khát vọng sinh sống ở trong thành phố, thì đời thể đầu cái nhà , nhưng liệu như cần thiết ?

Cha của cô xứng đáng với hơn.

Cho dù ở trong mắt ngoài, cha của cô dã man và thua kém như thế nào chăng nữa, nhưng đối với cô, ông vẫn luôn là cha nhất khắp thiên hạ. Đời , cô hy vọng rằng ông có thể bình an vui sướng, những thứ mà ông mong đều thể đạt .

Hốc mắt của Cố Chí Phượng đỏ, ông đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, : "Cho dù như thế nào, bà cũng của các con. Cha thể tới huyện Thanh An, các con cũng nên một chuyến. Hơn mười năm gặp, lúc , cũng coi như là thành tâm nguyện của con ."

Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài khẽ run rẩy.

Hóa , ông vẫn luôn , ông khát vọng từ nhỏ đến lớn của cô là sống hơn. Tất cả đều bắt nguồn từ Lâm Cẩm Thư dẫn cô theo, dẫn cô thành phố sống.

từng nghĩ tới lúc gặp Lâm Cẩm Thư, cô nhất định hỏi một câu rằng lúc mang theo đứa bé mới lọt lòng là cô theo.

Tuy nhiên, suy nghĩ cố chấp chấm dứt ở đời từ lâu .

Mặc dù đời , cô và Lâm Cẩm Thư gặp sai thời điểm, mặc dù cô cũng hỏi câu , nhưng khi thấy tình mẫu tử vô tình của bà , cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Giống như cô lúc đầu, mỗi đều sự lựa chọn của riêng . Cô quyền chất vấn Lâm Cẩm Thư sinh cô đời . Trông bà vẻ như sống trong hạnh phúc, nhưng quãng thời gian qua bà bao giờ cảm thấy vui vẻ cả.

Có lẽ, đây chính là cái giá của việc lựa chọn phú quý mà vứt bỏ bọn họ của bà .

Cố Đình Hoài rửa chén xong , đúng lúc câu , nhân tiện : "Anh dẫn theo bé thôi. Thằng ba, em cũng ở nhà nghỉ ngơi một chút . Tối nay, sẽ ở trung tâm y tế xã để chăm sóc cho thằng hai."

Ban đầu, Cố Tích Hoài còn vui mừng, đó chợt chần chờ hỏi: "Có cả? Ngày mai, còn ?"

Cố Đình Hoài : "Anh xin nghỉ phép. Mấy ngày nay, em cũng mệt mỏi , em ở nhà nghỉ ngơi một chút ."

"Không cần, chúng đều về nhà . Điền Tĩnh rằng trong thời gian sẽ ở trung tâm y tế xã để chăm sóc cho hai. Chúng cần gì bác bỏ phần tình nghĩa của cô cơ chứ?" Khóe môi của Cố Nguyệt Hoài cong lên, nhưng nụ kịp tới đáy mắt.

Khóe miệng của Cố Tích Hoài giật một cái, ngước mắt Cố Nguyệt Hoài, giơ ngón tay cái lên : "Cao tay."

DTV

Điền Tĩnh luôn mồm chăm sóc cho . Ngược , bọn họ ở đó ảnh hưởng đến sự phát huy của cô . Có điều, việc cho ăn cơm và lau đối với cô dễ dàng như , còn việc hầu hạ đái thì ? Cứ như , Điền Tĩnh còn có thể gả nữa ?

Tất nhiên là Cố Đình Hoài cũng nghĩ đến điểm , khổ hỏi: "Chuyện thể ?"

"Anh, từng qua câu ? Muốn cho một thứ biến mất thì khiến cho nó phát điên . Hiện tại, cả ánh mắt và trái tim của hai đều tràn ngập hình bóng của cô , nhưng đến khi hầu hạ sống sẽ luôn lúc xúc động, chỉ cần xem Điền Tĩnh nổi điên hai hối hận đây."

Cố Nguyệt Hoài từ tốn , cô cảm thấy ý tưởng chỗ nào cả.

Cố Duệ Hoài chìm đắm trong tình yêu nồng nàn , nhất định sử dụng thủ đoạn cực đoan để chữa trị cho , để hiểu rõ rằng bản có thể yên ở trong trung tâm y tế xã, tất cả đều là nhờ sự chăm sóc của trong nhà, cho cái quyền lợi cần lo lắng.

Còn mấy câu chuyện tiếu lâm mà Điền Tĩnh kể cho một chút công dụng nào cả.

Loading...