Cố Nguyệt Hoài nhướng mí mắt, : “Bà Lâm, quên với bà một chuyện, đối tượng .”
“Là Niếp Bội Lan tìm bà ? tò mò, bà thuyết phục bà như thế nào ? Bà lấy như thế nào? Là cán bộ tóc rụng hết ? Hay là quan lớn gia định?”
DTV
“Thật đáng tiếc, mấy như ý . sẽ cùng bà, càng theo lời bà.”
“Ở trong mắt bà, lẽ đại đội sản xuất Đại Lao Tử là vùng nông thôn mà tránh còn kịp, nhưng ở trong mắt , nơi là nơi sinh và nuôi nấng . Nơi còn kỷ niệm của gia đình chúng , với mà , gì trân quý hơn.”
“Nhà họ Tần hề liên quan gì đến , càng khinh thường việc dựa nhà họ Tần để vươn .”
“Được , rõ ràng. việc, bà gì thì .”
Cố Nguyệt Hoài xuống giường, mang giày xong thì cầm bảng vẽ chuẩn cửa, lúc gần còn : “ bà Lâm, lúc nhớ mang lương thực của bà về, nhà họ Cố ăn nổi lương thực của nhà họ Tần .”
Nói xong, cô tự rời , hôm nay chủ yếu đến điểm thanh niên trí thức là để nhắc chuyện tu sửa, đó sẽ xin nghỉ. Trước khi Yến Thiếu Ngu rời cô sẽ bận, khi tiễn tính .
Cô phủi m.ô.n.g rời , để Lâm Cẩm Thư cho Cố Đình Hoài, ngược chút ngượng ngùng.
*
Cố Nguyệt Hoài , trong phòng trở nên yên tĩnh.
Bên tai Lâm Cẩm Thư quanh quẩn lời của cô, thật lâu lấy tinh thần, cho đến khi Cố Đình Hoài : “Bà , tiễn nữa. Về phần con bé, về bà cũng cần nhớ nhung nữa. Tuy rằng tuổi tác con bé lớn, nhưng chính kiến, thông thường quyết định chuyện gì thì sẽ đổi nữa, còn lương thực , bà vẫn nên mang về .”
Sau khi Cố Nguyệt Hoài , Cố Đình Hoài chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trong lòng cũng nắm chắc.
Em gái cũng quan tâm đến vinh hoa phú quý, khác với Lâm Cẩm Thư chê nghèo yêu giàu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-453.html.]
Hơn nữa tin tưởng, với bản lĩnh của Cố Nguyệt Hoài, mặc dù là ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử sản thì cũng thể che dấu hào quang của cô. Trong tương lai, cô nhất định năng lực tự nơi , giành lấy vinh quang khiến tất cả trố mắt nghẹn họng.
Đối với việc , hề hoài nghi, đồng thời cũng mong ngày đó sớm tới.
Môi Lâm Cẩm Thư run rẩy, cuối cùng vẫn bảo tài xế chuyển lương thực về xe.
Lúc gần , bà mỉm đầy khó khăn, nặn một câu: “Tuy rằng hiện tại Duệ Hoài ở chỗ , nhưng các con là m.á.u mủ ruột thịt thể dứt bỏ. Đình Hoài, rảnh rỗi thì đưa Tích Hoài và bé đến công xã thăm nó nhé.”
“Từ khi chân què, nó cũng hiếm khi mở miệng chuyện, mỗi ngày đều yên lặng. Mẹ chút lo lắng, sợ kìm nén lâu ngày khiến nó sinh bệnh. Nếu các con thể thăm nó, lẽ nó sẽ khá hơn.”
Nói đến phần , giọng của Lâm Cẩm Thư mang theo một chút khẩn cầu.
Nhắc tới Cố Duệ Hoài, vẻ mặt Cố Đình Hoài khựng .
Một lát , lắc đầu, : “Cố Duệ Hoài cha đuổi , nó còn là nhà họ Cố. Hiện tại bà chăm sóc cũng , ít nhất nửa đời cũng lo chuyện ăn uống, .”
Anh sẽ mãi mãi quên chuyện Cố Duệ Hoài vì Điền Tĩnh, mà năm bảy lượt nhằm bé. Giờ đây xem như cũng kết cục , cần bọn họ lo lắng. Như vô cùng , vẫn nên quấy rầy lẫn thì hơn.
Lời lạnh lùng , khiến huyệt thái dương của Lâm Cẩm Thư giật giật.
Bà hiểu, vì mấy đứa con sinh đều bạc tình như thế?
Cho đến khi lên xe, Lâm Cẩm Thư cũng liên tục tự hỏi vấn đề , phong cảnh hoang vu trong núi lướt qua bên đường, dường như trong thoáng chốc về mười tám năm . Khi đó bà rời , trong cơn mưa to như trút nước, trong lòng hề chút luyến tiếc, chỉ thấp thỏm và khát khao hướng tới cuộc sống mới. Chứ đừng đến Cố Chí Phượng, thậm chí ngay cả con cái của cũng vứt đầu.
Hô hấp của bà đột nhiên chậm , lồng n.g.ự.c đau nhói.
Thì họ giống bà , lạnh nhạt tuyệt tình.