Sau khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi nhân dân nhật báo, cô cầm phiếu đến xã cung ứng.
Cô mua một ít thịt, thế nhưng chắc chắn bây giờ thể mua , dù thịt heo cung ứng theo định lượng từng tháng, mỗi tháng dân cũng chỉ thể mua một cân thịt lợn, chỉ tết âm lịch mới thể mua đến ba cân.
DTV
Hơn nữa thịt heo cũng chia thành nhiều loại, chất lượng thịt cũng chia thành đủ loại, thịt loại một thì tám hào, thịt loại hai thì bảy hào, thịt loại ba thì sáu hào, mỗi khi xã cung ứng bán thịt heo, sáng sớm xếp thành hàng dài để mua.
Cố Nguyệt Hoài xã cung ứng, cô cửa thì thấy Diêu Mỹ Lệ đang đan áo len.
Cô chính là kiểu vợ hiền đảm, mỗi Cố Nguyệt Hoài gặp cô thì đều thấy cô đang cẩn thận đồ thủ công.
"Nguyệt Hoài!" Diêu Mỹ Lệ thấy tiếng động, cô ngẩng đầu thấy Cố Nguyệt Hoài thì ngạc nhiên, đó vui vẻ buông áo đang đan trong tay xuống, cô lên vẫy tay với cô, sẵng giọng : "Lâu cô đến đây."
Cố Nguyệt Hoài : "Mấy ngày nay chút chuyện, rảnh đây, dạo cô thế nào?"
Diêu Mỹ Lệ xòe tay: "Không vẫn ? Cô thì ? Xảy chuyện gì?"
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, cô nhắc đến chuyện núi, cô : "Hôm nay đến mua một ít vải để ga trải giường và vỏ chăn, cô lấy cho xem ."
"Vải?" Diêu Mỹ Lệ ngạc nhiên, trừ khi trong nhà chuyện cưới xin, nếu sẽ ai tiêu tiền để mua vải ga trải giường và vỏ chăn, chẳng lẽ là Cố Đình Hoài xảy chuyện gì?
Diêu Mỹ Lệ nghĩ , cô khỏi căng thẳng, yên lòng lấy vải , cô liên tục về phía Cố Nguyệt Hoài, cũng hỏi rõ ràng, nhưng cảm thấy bỏ thể diện xuống , cuối cùng cô quanh co lòng vòng : "Cô mua vải gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-459.html.]
Cố Nguyệt Hoài giọng cô khác thường, đuôi lông mày của cô nhướng lên, cô ngẩng đầu cô .
Diêu Mỹ Lệ hổ vén tóc, cô sang chuyện khác: "Cô xem, những tấm vải đều là vải thô, màu sắc và hoa văn đều , nếu cô thích thì thể mua len về tự đan."
Cố Nguyệt Hoài đáp, cũng giải thích, cô chọn hai loại vải, cắt mấy mét, cũng may bây giờ phiếu lưu trú nhiều, thiếu phiếu vải, mua vải xong cô còn mua hai miếng đậu hủ, và một vài miếng xương sườn.
Ở niên đại bảy mươi, xương sườn cũng ương chuộng, nó nhạt nhẽo, xương còn nặng hơn thịt, dân mua thịt đều chọn mua thịt mỡ, thịt mỡ thể lọc dầu, hầm canh ăn cũng thơm hơn, nên bình thường thịt mỡ chính là thịt loại một.
Cố Nguyệt Hoài mua đồ xong thì chuẩn về, Diêu Mỹ Lệ khỏi quầy hàng đuổi theo cô vài bước, cô hổ : "Nguyệt Hoài, cô sẽ mời đến nhà cô chơi ? Lúc nào cũng thời gian rảnh, cô xem xem?"
Cố Nguyệt Hoài thì bật , sức hút của cả cô quả thật nhỏ, thể khiến cô gái trong thành phố lưu luyến như .
Cô suy nghĩ : "Hai ngày nay chút việc, chờ thời gian rảnh, sẽ qua đón cô."
Diêu Mỹ Lệ , cô thất vọng gật đầu, gượng : "Được , cô cũng đừng quên đó."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô cầm đồ về phía bệnh viện huyện.
Diêu Mỹ Lệ thở dài, cô xoay trở về xã cung ứng, vuốt ve áo lông màu xanh mà đan, cô mím môi khẽ . Một lát , Diêu Mỹ Lệ phục hồi tinh thần, cô tiếp tục đan áo len, hy vọng lúc đến khách thể mang chiếc áo đến.
Cố Nguyệt Hoài cũng Diêu Mỹ Lệ đang hao tâm tổn trí nghĩ cách lấy lòng Cố Đình Hoài, cô hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến bệnh viện.