Núi đá cách vị trí của t.h.i t.h.ể tính là gần, nhưng cũng là sơ hở. Dù dấu vết của dây leo đỉnh núi quá rõ ràng, nếu như cô thể , khác cũng chắc chắn thể . Mặc dù địa thế lợi, nhưng ai nước M phát động hạm thuyền . Một khi điều động hạm thuyền , binh lính nước M sẽ thể đánh từ hai mặt, sớm muộn gì cũng thể mài c.h.ế.t bọn họ.
Cho nên, hiện tại điều quan trọng nhất chính là khôi phục sức chiến đấu của , mới thể nghĩ biện pháp tiếp theo.
Năng lực chữa trị hiệu quả nhanh chóng, bao lâu một hàng chiến hữu đang hôn mê bất tỉnh từ từ tỉnh . Tuy rằng sắc mặt của họ vẫn , nhưng ánh mắt chút sáng lên, thậm chí một thể dậy.
Lúc Hạ Lam Chương mở mắt , đập mắt chính là bóng dáng mảnh khảnh của Cố Nguyệt Hoài, hé đôi môi khô khốc, nhẹ giọng thì thào một câu mà chỉ chính mới thể : “Là ánh sáng phản chiếu, để thấy thấy ?”
Giọng của nhỏ, nhưng ngũ giác của Cố Nguyệt Hoài vượt xa thường nên đương nhiên phát hiện tỉnh.
Cô cầm ấm nhôm tới, đưa cho Hạ Lam Chương: “Uống nước.”
Nước giếng trong gian Tu Di thể ngừng cải thiện thể của bọn họ, tới một đêm, những bệnh nhân thể ăn uống . Chỉ cần thể ăn, thể khôi phục thể lực thì chứng tỏ sức khỏe khá hơn nhiều.
Hạ Lam Chương bối rối một lúc, chớp chớp mắt, chút dám tin: “Đồng, đồng chí Cố? Thật sự là cô ?”
Mạnh Hổ tiếp lời: “Không đồng chí Cố thì còn thể là ai? Cô chính là quân ý cứu mạng trung đội của chúng . Cậu xem, chỉ mới uống một hớp thuốc mà các đều tỉnh . Xem tình hình , chắc sẽ thể khỏe ngay thôi! là thần y mà!”
Giọng của cực kỳ khoa trương, nhưng rơi trong tai đông đảo chiến sĩ thức tỉnh, khiến bọn họ đều lộ vẻ cảm kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-871.html.]
Bọn họ là bệnh, đương nhiên tình trạng thể của , vốn cho rằng thật sự sẽ c.h.ế.t trong sơn động , nhưng ngay khi chính bọn họ cũng từ bỏ bản , một sức mạnh như dòng suối nước ngọt tràn thể, khiến cho bọn họ nhanh chóng hồi phục.
Cảm giác kỳ diệu, dù cũng khác c.h.ế.t sống là mấy.
Hạ Lam Chương rũ mắt, mặt mang nụ gượng, giọng điệu chân thành tha thiết: “Đồng chí Cố, cảm ơn cô.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “ còn cảm ơn nữa, nếu của cho chuyện của tiền tuyến thì cũng tới đây.”
Hạ Lam Chương kẻ ngốc, chỉ cần suy nghĩ thêm một chút hiểu ý tứ trong lời của cô. Tuy trai của của quân khu 8, nhưng giữa các quân khu vẫn luôn qua với , thể tin tức cũng bình thường.
“Không, là cô cứu mạng .” Giọng Hạ Lam Chương như cát sỏi, chậm chạp mà khó , nhưng cực kỳ trịnh trọng.
Cố Nguyệt Hoài cũng tranh luận với nữa, đầu những khác, : “Có lẽ nhanh nước M sẽ khởi xướng tổng tiến công, hi vọng thể mau chóng chăm sóc sức khỏe cho , điều chỉnh trạng thái nhất của , để ứng phó với cuộc chiến đấu kế tiếp.”
Giọng của cô nhẹ nhàng chậm rãi, tuy những lời thích hợp, nhưng bọn họ thật sự còn thời gian nữa.
Không bởi vì cô cứu những , bọn họ cũng phát tiếng oán giận gì, ngược ai nấy đều gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, giống như bất cứ lúc nào cũng dậy đối phó với kẻ địch của nước M.
DTV
Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên, bình thường khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, lẽ đều sẽ sẽ sinh một chút cảm xúc phản nghịch, nhưng bọn họ . Mỗi một chiến sĩ đều mang theo khí thế quyết liệt và sắc bén, tựa như chỉ cần quốc gia cần, bọn họ sẽ mãi mãi ở đây.
Tuy rằng đây là đầu tiên cô sóng vai cùng với các chiến sĩ, nhưng vẫn tinh thần quên sống quên c.h.ế.t của bọn họ cho chấn động.