Cố Nguyệt Hoài khom lưng, khách khí : “Mặc kệ tương lai như thế nào, cũng xin cảm ơn ân chỉ dạy của bác sĩ Lý.”
“Trở về .” Lý Tự Ngôn , xua tay .
Cố Nguyệt Hoài gì nữa, rời khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa , Bạch Mân chờ sẵn bên ngoài, thấy cô thì nhỏ giọng : "Thế nào ? Bác sĩ Lý tức giận đó chứ? Thầy sẽ đuổi em đó chứ?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng mặt Bạch Mân, Cố Nguyệt Hoài khẽ: "Không , chúng thôi, đường về nhà .”
Bạch Mân mím khóe môi gật đầu, cùng Cố Nguyệt Hoài rời khỏi bệnh viện, bước khỏi cửa thấy Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu đang đợi ở ngoài, mặt cô hiện lên nụ , còn tới gần, Cố Đình Hoài tiến lên nắm lấy tay cô .
Bạch Mân chút hổ, gương mặt ửng đỏ, khi Cố Đình Hoài nắm tay kéo gần, cô gật đầu với Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu cũng lễ phép gật đầu , nắm tay Cố Nguyệt Hoài, bốn cùng về phía đại đội sản xuất Đại Lão Tử.
Trên đường , Bạch Mân hỏi Cố Nguyệt Hoài chuyện xảy trong thời gian , khi đến việc cô đến tiền tuyến, cả khuôn mặt đều trắng tái , cô mấp máy môi, gì đó, cảm thấy cái gì cũng vô ích.
Ở trong lòng cô , Cố Nguyệt Hoài vẫn luôn là cái gì , cứ việc tuổi cô còn nhỏ, nhưng luôn thể khiến yên tâm.
Chuyện cô quyết định, bất kể ai gì cũng vô dụng, tóm xảy chuyện gì, bình an trở về là đủ .
Nghĩ như , Bạch Mân cũng trở nên im lặng.
Bốn đường, còn thể thấy châu chấu bay tới nhảy ở hai bên đồng ruộng, lượng ít , nhưng bằng mắt thường vẫn thể bắt gặp chúng, giữa thời tiết hè, thảm thực vật trong rừng thưa thớt, tựa như thu đông hiu quạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-on-nghia-trong-sinh-de-tro-thanh-vo-chong/chuong-907.html.]
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh lãnh đạm, cảnh tượng , kiếp cô từng thấy, gặp qua.
Chẳng qua, thảm họa cuối cùng cũng sẽ qua , cuộc sống của nhân dân trong tương lai sẽ càng ngày càng , ngày tháng cũng sẽ càng ngày càng rực rỡ.
Khi đến đại đội sản xuất Đại Lão Tử, sắc trời tối đen , chẳng qua thời tiết nóng bức, trong đại đội đều bưng bát cơm gốc đại thụ ở đầu thôn chuyện phiếm, cả đám phấn chấn tinh thần, tuy tính là vui rạo rực, nhưng cũng khác với sự tiều tụy và nôn nóng với những tới lui đường, của đại đội sản xuất Đại Lão Tử vẻ như nhàn nhã tự tại.
Khi thấy mấy Cố Nguyệt Hoài trở về, còn chút kinh ngạc: "Con bé Cố, trở về ? Đây là ai?"
Bọn họ chút tò mò mà đánh giá Yến Thiếu Ngu, gần một năm gặp, thế mà bọn họ quên mất thanh niên trí thức ngày xưa tới đại đội sản xuất Đại Lão Tử xuống nông thôn tham gia đội sản xuất, lúc thấy một trai tuấn tú đến đại đội, cả đám đều ngạc nhiên.
Khi thấy Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài nắm tay đến, ngọn lửa bà tám sắp sửa thổi bùng lên khỏi hốc mắt.
Cô gái xinh nhất, bản lĩnh nhất đại đội, mà yêu ? Thậm chí còn dẫn về nhà?
"Xì…" Xung quanh là âm thanh hít ngược khí lạnh, đương nhiên, cũng thiếu mùi chua chát, ai mà nhà họ Cố nay khác xưa, đều là bởi vì cô con gái trong nhà đó bản lĩnh, thể kiếm tiền, làng xóm ai nhớ thương bông hoa ?
còn đợi bọn họ tay, khác nhanh chân đến chiếm ?
Chẳng qua, dáng cao ráo và khuôn mặt ưa cùng với khí chất khiến kinh sợ Yến Thiếu Ngu, đoàn cũng đây một đơn giản, đừng , thể chung một chỗ với con gái nhà họ Cố, chỉ xét mỗi bề ngoài thôi cũng sự lựa chọn.
Yến Thiếu Ngu mặc kệ khác đánh giá, cũng thể nhận thấy sự đố kỳ và hâm mộ cực kỳ từ một ánh mắt đó.
DTV
Đôi môi mỏng của mím , trong cặp mắt đào hoa hiện lên ý , nghiêng đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, nhịn dâng lên chút kiêu ngạo nhàn nhạt, cô vợ mới nhà thật sự là một miếng bánh trái ngon miệng, may mắn , là của .