Diễn  nổi nữa thì… cứ cắn răng mà diễn tiếp .
“Thì  sư tỷ trong mắt sư ,   là kẻ hạ tiện đến thế  ? Ta thật sự  đau lòng!”
Tam sư   xong, cả  bỗng cứng đờ.
【Bước ba: Rửa sạch tội danh cho tham vọng của .】
Sư   xanh  thấy trong cuốn sổ nhỏ của , từng chữ từng chữ ghi  nguyên văn lời nàng  , tay khẽ run lên.
Ta âm thầm tiếp thêm dũng khí cho bản , bước  nhất định sẽ xoay chuyển cục diện!
Trong lòng  nhanh chóng vận dụng, đem mấy lời biện hộ khi nãy sư   cho , sửa chữa đôi chút  áp dụng  bản .
“Ta là con gái chưởng môn của Huyền Chính Tông, đại  tử kiếm tu môn hạ Thanh Diệp sư tôn.”
Ta hùng hồn tuyên bố. Tuy chẳng hiểu  sư   giới thiệu  phận, nhưng chắc chắn nàng  lý do riêng.
Phải tin tưởng  xanh!
Cứ thế mà  tới!
“Quan hệ giữa  và Tam sư  trong tông môn, dĩ nhiên khác hẳn với  khác.”
Ý tứ là ——   bày tỏ sự  thiết với Tam sư .
Ta hiểu !
Tam sư : …… (trong lòng lệ rơi đầy mặt).
 , thật sự khác biệt.
Kẻ bóc lột và kẻ  áp bức.
Đại sư tỷ quả nhiên  để mắt tới !
Sư   xanh: ……
Xưa nay nàng luôn đối xử bình đẳng với  theo đuổi,  mà lúc   bất giác sinh lòng thương hại cho Tam sư .
Ta tiếp tục :
“Ta luôn coi sư  như  . Vốn định tích cóp linh thạch để chuẩn  một món quà sinh thần cho Tam sư ,  tạo cho  một bất ngờ!”
“Chẳng lẽ   keo kiệt mấy viên linh thạch đó ?”
Ta chính khí lẫm liệt, cúi mắt  xuống  từ  cao.
Sư  lập tức phủ nhận: “Đương nhiên là  !”
Ta: “…… Sao ngươi  quỳ  đất mà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-chi-dao-moi-la-manh-nhat/5.html.]
Sư  nghiêm túc: “Ta  tình cảm sư môn ruột thịt của sư tỷ  cảm động đến đầu rạp xuống đất, vô thức bày tỏ bằng hành động mà thôi.”
Sư   xanh  lén: ……
Đây nào  tẩy trắng, rõ ràng là lấy quyền đè !
Nàng lặng lẽ che mặt, trong lòng chỉ  một suy nghĩ ——
Tuyệt đối  thể để lộ quan hệ thầy trò giữa hai   ngoài.
Quá mất mặt .
Ta  hài lòng, xem  màn tẩy trắng của  quá  mỹ.
Đã đến lúc mở màn bước cuối cùng.
Tham lam  đủ, đòi hỏi thêm đan dược.
Ta bắt đầu hành động, :
“Ta tha thứ cho sư  ,   Tam sư  xưa nay luôn nghiêm túc. Cho nên tuyệt đối  cần vì  mà lo lắng, thức đêm luyện thêm mấy lò Dưỡng Dung Đan…”
“Không!”
Lời  còn  dứt, sư   chính khí nghiêm nghị phản bác:
“Sao  thể gọi là lo lắng, là thức đêm ? Đây vốn là việc  nên !”
“Ta nhất định sẽ dốc hết  lực luyện thêm nhiều đan dược cho đại sư tỷ. Dù  tán gia bại sản để mua dược liệu,  cũng  tiếc!”
“Xin sư tỷ cứ yên tâm!”
Lời   chặn ngang.
Ta do dự một chút: “… Sao ngươi  ?”
Tam sư : “Đại sư tỷ tu hành gian nan,   thấy trong mắt mà đau ở trong tim. Nay sư tỷ coi  là  ,   khỏi vô cùng cảm động.”
“Đan dược của   thể giải quyết khó khăn cho sư tỷ, lấy đó báo đáp tình  chân thành …  xúc động đến rơi lệ!”
Ta: ……
Sư   xanh: ……
Thuận lợi đến mức ,  cảm thấy  nên  lời đáp .
Ta: “Ồ,  .”
Nghĩ một hồi,   bồi thêm một câu:
“Vậy ngươi cố lên nhé.”