Sau khi về nhà họ Đồng, cô về thăm nhà bên vì ba nguyên nhân.
Thứ nhất, cô vội đến mức thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi về nhà họ Đồng, cô chiến đấu với đám ở quê quán, đổi công việc, tìm phòng ở, giúp Tô Tú Anh cử báo chồng chị , đó xảy chuyện trường học, mãi cho đến thời gian gần đây mới rảnh rỗi thả lỏng hơn một chút.
Thứ hai là vì cô cố ý xa cách.
Ban đầu đúng là cô ý định giữ gìn quan hệ với nhà họ Đồng, nhưng cô một lát Đồng Chân Chân đánh Đồng Miên Miên, cuối cùng tuy rằng Đồng Chân Chân đưa đến nông trường lao động cải tạo, nhưng chỉ cần Đồng Chân Chân ở đó, bọn họ thể nào sống chung trong hòa bình .
Nếu cô vẫn giữ mối liên hệ với nhà họ Đồng, sẽ chỉ kích thích Đồng Chân Chân nhiều hơn, khiến cô càng hận hơn.
Không cô sợ cô sẽ nhằm , mà cô lo Đồng Chân Chân sẽ tay với ba em Đồng Gia Minh, đặc biệt là Đồng Miên Miên, cô bé còn quá nhỏ, năng lực tự bảo vệ .
Cho nên cô lựa chọn xa cách.
Cuối cùng chính là vì m.á.u mủ tình thâm.
Vân Chi
Lần khi Đồng thấy cô Đồng Chân Chân đánh, điều đầu tiên bà quan tâm là cô thương , mà là khuyên cô đừng báo cảnh sát.
Ở trong sách cũng như thế, Đồng vẫn luôn bà yêu thương con gái nuôi và con gái ruột như , nhưng khi Đồng Chân Chân hãm hại nguyên chủ khiến cô gả cho chồng cô kiếp , cũng chính là gã đàn ông một đời vợ thích bạo lực gia đình, nhà họ Đồng cũng ai tay cứu vớt nguyên chủ.
Sau đến khi nguyên chủ gã đánh chết, cha Đồng, Đồng cũng hành động chính nghĩa nào vì nguyên chủ.
Bởi khi Đồng Chân Chân đưa đến nông trường, cô bắt đầu hạn chế liên hệ với nhà họ Đồng.
tuy rằng liên hệ nhiều, đại biểu cô gì cả.
Lần khi cô nhờ Phương Tĩnh Viện mang tiền trả cho Trần Nguyệt Linh, cô còn mua cả bánh ngọt tặng cho nhà họ Đồng.
Tết trung thu vốn dĩ cô định về thăm, nhưng vì trời mưa to thể , hôm khi Phương Tĩnh Viện tới tiệm cơm, cô nữa nhờ cô mang bánh trung thu và sủi cảo cô cho nhà họ Đồng.
Lần tin Đồng viện, cô lập tức tới đây.
Không thường xuyên về nhà thăm hỏi, việc cô đuối lý, nhưng cô ngờ Đồng gì như thế.
Một cô y tá ngang qua, thấy cô thì kỳ quái hỏi: “Cô đến đây thăm bệnh nhân ? Sao cứ ngoài cửa trong thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-233-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-ba.html.]
Nghe thấy câu , khóe miệng Đồng Tuyết Lục mấp máy: “ đang định đây.”
Mẹ Đồng ở bên trong thấy giọng bên ngoài truyền đến, cả sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đồng Tuyết Lục đẩy cửa bước , đôi mắt bác gái chuyện với Đồng lập tức rơi cô, lớn giọng hỏi: “Cháu gái tìm ai thế?”
“Chào thím, cháu tới thăm .” Đồng Tuyết Lục ngoan ngoãn , đó đầu về phía Đồng, chào một tiếng: “Mẹ.”
Khóe miệng Đồng mấp máy, nửa chữ nào.
Đồng Tuyết Lục như phát hiện Đồng hổ, cô đặt bánh ngọt lên tủ đầu giường.
Sau đó rót cho bà một ly nước ấm: “Mẹ, đó con ốm, hôm nay Tĩnh Viện , con mới chuyện.”
Mẹ Đồng nhận lấy ca nước, ậm ừ hai tiếng, ánh mắt dám thẳng mắt cô.
Bác gái bên cạnh thấy thế, thì kêu “Ai da” một tiếng: “Đây là con gái bà ? Úi chà, đúng là xinh gái quá!”
“Chị đúng là phúc thật đấy, con gái xinh săn sóc như , tin chị ốm lập tức chạy từ nông thôn về đây thăm hỏi chị, đúng là đứa trẻ lương tâm!”
“……”
Sắc mặt Đồng cứng đờ đến mức thể cứng hơn, trả lời đúng cũng , mà trả lời cũng .
Vô cùng buồn bực.
Bác gái xong, đột nhiên cảm thấy đúng: “Không đúng, cháu gái , hôm nay cháu mới tin chạy tới đây , chẳng lẽ nông thôn nơi cháu xuống xa nơi ?”
Mẹ Đồng sợ Đồng Tuyết Lục lỡ miệng, càng sợ cô chuyện Đồng Chân Chân bắt lao động cải tạo ở nông trường, vội vàng : “ , con bé thanh niên trí thức cách Kinh Thị xa.”
Bác gái “Ồ” một tiếng, đó nữa, trong mắt vẻ nghiền ngẫm.
Vừa đối phương khen con gái lên trời cao, bà còn tưởng rằng con gái đối phương chạy tới vùng sâu vùng xa gian khổ nào đó thanh niên trí thức nữa, hóa ở ngay gần đây.
Các đội sản xuất quanh Kinh Thị, chỉ vị trí địa lý thuận lợi, còn là khu vực kinh tế giàu , quan hệ mới đến đó thanh niên trí thức, hơn nữa, qua đó tám chín phần mười đều vì trốn tránh việc đưa đến nơi xa xôi thanh niên trí thức.
Cho nên câu hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, chẳng qua chỉ là vàng lên mặt thôi!