Một lúc lâu vẫn nhà họ Cố nào chào hỏi cô , hơn nữa ánh mắt cũng dám thẳng mắt cô .
Trong lòng Lại Mộ Thanh càng luống cuống hơn: “Sao đều gì thế? Mọi cháu thảm đến mức nào ? Cháu ngàn dặm xa xôi đến Tây Bắc, nhưng đến nơi thì nhà họ Tô đều !”
Cả phòng khách vẫn yên lặng ai gì như cũ.
Lại Mộ Thanh nhăn mày , đang định tiếp tục mở miệng, thì trông thấy Tô Việt Thâm bước từ căn phòng đầu tiên, đôi mắt phượng sắc bén chằm chằm cô .
Lại Mộ Thanh cảm thấy giống như ánh mắt con báo săn mồi theo dõi, cả run lên: “Em rể... Em... Em về ?”
Tô Việt Thâm nở nụ lạnh lùng: “Con trai cô và bọn buôn bắt cóc, thể về ?”
Sắc mặt Lại Mộ Thanh trắng nhợt, cơ thể khống chế bắt đầu run rẩy: “Em, em rể, em đang gì thế? Sao chị hiểu nổi một chữ nào?”
Tô Việt Thâm mỉa mai: “Cô bây giờ Trần Quế Phương đang ở nơi nào ?”
Lại Mộ Thanh còn khó coi hơn cả : “Ở nơi nào?”
“Ở trong phòng giam, còn cả cháu trai cô nữa, tất cả đều nhốt trong phòng giam !”
Mặt Lại Mộ Thanh mất hết màu máu, hai hàm răng run lên lập cập.
Tô Việt Thâm đến mặt cô , xách cổ áo cô lên: “Lại Mộ Thanh, ai cho cô dũng khí để cô dám tay với con trai như vây?”
Cổ áo Lại Mộ Thanh nhấc lên, yết hầu lập tức hít thở khó khăn: “Em rể, vì em chị như ? Chị đối xử với Tiểu Cửu như con ruột , chị thể chuyện tổn hại đến thằng bé!”
“Trần Quế Phương khai hết tất cả chuyện , bây giờ cô lập tức rời khỏi nhà họ Cố, sẽ nhờ đưa cô đến đội sản xuất nào đó ở tỉnh Bắc Hòa, cho phép, cô thể rời khỏi đội sản xuất!”
Nói xong Tô Việt Thâm dùng sức ném văng Lại Mộ Thanh ngoài, cô lui về phía hai bước, ngã mặt đất.
Tim Lại Mộ Thanh đập như sấm, bất chấp đau đớn, bò dậy nhào qua chỗ Cố: “Dì, dì mau cứu cháu với, cháu gì cả, đừng bắt cháu rời khỏi nhà họ Cố!”
Tâm trạng của Cố phức tạp, cô : “Một Thanh, vì cháu như ? Từ nhỏ chúng đối xử với cháu như con gái ruột nhà , cháu còn gì hài lòng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-271-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-mot.html.]
Nhìn tình hình , Lại Mộ Thanh còn cách nào chống chế nữa .
Cô nhíu mày, hai hàng nước mắt rơi xuống: “Chị Phương , chị chỉ tạm thời đưa thằng bé , đợi đến khi em rể , sẽ để cháu mang Tiểu Cửu về, như cháu sẽ trở thành ân nhân của nhà họ Cố, cháu sẽ còn cảm giác ăn nhờ ở đậu khi ở nhà họ Cố nữa!”
“Dì, cháu sai , cháu nên ngốc nghếch tin lời chị Phương như , dì tha thứ cho cháu !”
Mẹ Cố ngờ cô vì nguyên nhân , trong lòng bà khỏi chút d.a.o động.
Tô Việt Thâm cho bà cơ hội d.a.o động, lạnh lùng mở miệng : “Đi thôi, bây giờ sẽ bảo đưa cô !”
Lời , tất cả mặt ở chỗ đều chấn kinh.
Mẹ Cố: “Nhanh ? Bây giờ đưa con bé ngay ?”
Tô Việt Thâm: “Không tiễn cô , chẳng lẽ đợi cô bán Tiểu Cửu nữa mới tiễn ?”
Sắc mặt Cố chút hổ, dám lên tiếng nữa.
Lại Mộ Thanh luống cuống: “Dì, cháu , cháu thật sự sai !”
Nhìn sắc mặt đen xì của Tô Việt Thâm, Cố còn dám mở miệng nữa, bà mặt sang một bên.
Lại Mộ Thanh bổ nhào lòng Cố Dĩ Lam: “Dĩ Lam, en cầu xin em rể , chị thật sự sai , em giúp chị với!”
Cố Dĩ Lam chút đành lòng, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của chồng , cô vội vàng : “Chị họ, chị lời Việt Thâm , đến đội sản xuất .”
Lại Mộ Thanh còn tiếp, nhưng Tô Việt Thâm mất hết kiên nhẫn : “Cho cô hai lựa chọn, đến đội sản xuất, hoặc là tù bạn với Trần Quế Phương!”
Vân Chi
Khóe mắt Lại Mộ Thanh nứt , cô Cố, Cố Dĩ Lam, tất cả nhà họ Cố một lượt.
ai chuyện giúp cô .
Trong lòng cô oán hận g.i.ế.c !
Mở miệng là coi cô như con gái ruột trong nhà, kiếp, khi xảy chuyện, còn đá văng cô đầu tiên ?