Đồng Tuyết Lục dẫn theo Quách Vệ Bình đến cung tiêu xã .
Khi trong cung tiêu xã, hai nhân viên bán thịt thấy Đồng Tuyết Lục, mặt chút biểu cảm dư thừa nào.
Đồng Tuyết Lục cũng thèm để ý, bước đến : “Chú Võ, thịt của tiệm cơm chúng cháu chuẩn đầy đủ ?”
Tiệm cơm quốc doanh và cung tiêu xã vẫn luôn quan hệ hợp tác, tiệm cơm quốc doanh quyền ưu tiên mua sắm.
Chú Võ ngẩng đầu, hất hàm : “Đều ở đó.”
Đồng Tuyết Lục bước đến xem thử, chỉ thấy bàn vài miếng xương heo và hai ba miếng thịt nhỏ, hơn nữa chỗ thịt là thịt heo kém cỏi nhất.
Quách Vệ Bình thấy thế, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, một hàng chữ hiện lên trán: là khinh quá đáng!
Chú võ và một nhân viên bán thịt khác liếc mắt trộm Đồng Tuyết Lục, trong mắt đầy ý trêu đùa.
Đồng Tuyết Lục khẽ chớp chớp mắt, mặt mang theo một tia tức giận nào, xoay : “Chú Võ, cháu một chuyện nhờ chú giúp.”
Thấy cô tức giận, chú Võ chút sững sờ, hỏi: “Chuyện gì? cho cô , nếu cô mua thịt ngon, cũng cách nào cả, cung tiêu xã chúng chỉ bán cho tiệm cơm các cô.”
Ngoài tiệm cơm do Đồng Tuyết Lục quản lý , còn một tiệm cơm quốc doanh khác ở gần đó cũng đến nơi mua sắm thịt heo.
Trước đây khi Lưu Đông Xương còn giám đốc, hai nhà bất phân thắng bại, hiện giờ Lưu Đông Xương để cục diện rối rắm thế , thanh danh của tiệm cơm mất hết, hơn nữa gần đây buôn bán còn , cho nên cung tiêu xã để hết thịt ngon cho tiệm cơm quốc doanh còn .
Nụ mặt Đồng Tuyết Lục đổi: “Chuyện cháu chuyện thịt heo, cháu chú võ công việc mổ heo sắp hai mươi năm , là xuất sắc nhất trong cái ngành , cho nên cháu phỏng vấn chú Võ một chút, đó những chuyện gian khổ mà chú Võ từng trải qua thành truyện ngắn dán trong tiệm cơm chúng cháu.”
“Công nhân tiên tiến nhiều năm giống như chú Võ, chắc chắn từng trải qua chuyện xưa gian khổ, vĩ đại, nếu thể để nhiều những khó khăn gian khổ , thể giúp cùng học tập tinh thần tiến bộ ngại khó ngại khổ của chú, để cùng đồng lòng góp một viên gạch sự nghiệp xây dựng tổ quốc!”
Một đàn ông lớn tuổi cao mét tám như chú Võ, khi thấy lời đôi mắt cũng đỏ như mắt con thỏ.
Vân Chi
Lúc cảm xúc mênh m.ô.n.g mãnh liệt đang dâng trào trong lòng ông , cánh mũi chút chua xót, ông thật sự đầy lời .
Người nghề như ông , đều cho rằng bọn họ mát ăn bát vàng, ăn bao nhiêu thịt là bấy nhiêu, nhưng con nó ai thể thấy những vất vả mà bọn họ chịu đựng?
Ngày nào bọn họ cũng dậy từ ba bốn giờ sáng đến lò mổ mổ h eo, khi mổ xong mang tới cung tiêu xã bán thịt.
Mổ heo chỉ là công việc đòi hỏi kỹ thuật, còn là công việc tốn sức, khi mổ heo xong bọn họ đều mệt đến mức gì nữa.
Đặc biệt mấy năm trở đây, khi tuổi tác càng ngày càng lớn, ông lo lắng vài năm sẽ thể g.i.ế.c nổi heo nữa.
Lúc cuối cùng cũng hiểu sự vất vả của ông , ông thể cảm động ?
Chú Võ cố nuốt nước mắt trong, ho khan một tiếng, : “Giám đốc Đồng, chuyện cô là thật ?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đương nhiên là thật , cháu còn thành một chuyên mục riêng, chuyên môn phỏng vấn những công nhân tiên tiến như chú Võ, tiên tiến cháu tuyệt đối sẽ phỏng vấn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-284-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-tu.html.]
Chú Võ thấy thế càng kích động hơn: “Vậy khi nào giám đốc Đồng phỏng vấn? Bây giờ chút dơ, là đợi về nhà bộ quần áo qua đây nhé?”
Đồng Tuyết Lục xua tay: “Chú Võ đừng sốt ruột, cháu còn mua thêm những thứ khác, hôm nay cháu cũng bận, để mai nhé, chiều mai cháu sẽ qua đây.”
Nói xong cô xoay , mang đống thịt bàn .
Chú Võ thấy thế nhanh chân chạy tới, ngăn cản cô: “Giám đốc Đồng, sai , chỗ thịt là để cho những khác, thịt của cô còn cắt .”
Đồng Tuyết Lục : “Hóa là như , thế thì phiền chú Võ lấy cho cháu chút xương, với ít gan heo lòng heo linh tinh nữa, thịt ba chỉ với phần thịt thăn ở lưng heo cháu cũng mua một chút, cần quá nhiều .”
Chú Võ gật đầu liên tục, con d.a.o trong tay hạ xuống nhanh chuẩn, cắt bộ thịt vốn dĩ để cho tiệm cơm khác cho Đồng Tuyết Lục, hơn nữa bộ đều là chỗ thịt ngon nhất.
Đồng Tuyết Lục trả tiền và phiếu xong, đang định , thì một nhân viên bán thịt khác tên là Tiểu Tôn nhanh chân chạy tới nịnh nọt: “Giám đốc Đồng, cũng nhiều chuyện xưa gian khổ thể kể ...”
Anh còn kịp dứt lời, chú Võ cắt ngang: “Cậu g.i.ế.c heo còn tới mười năm, lấy chuyện gian khổ chó mà gì?”
là buồn , chỉ công nhân tiên tiến gian khổ nhất như ông mới tư cách phỏng vấn.
Gã Tiểu Tôn tới tham gia náo nhiệt gì?
Nếu như đặt chuyện xưa của hai bọn họ cùng , chẳng là hạ thấp ông ?
Đồng Tuyết Lục : “Lần nhé, chỉ phỏng vấn nhân vật đại biểu của mỗi ngành sản xuất là .”
Mỗi ngành sản xuất một nhân vật đại biểu!!
Chú Võ thấy lời , lập tức càng tự tin, càng đắc ý hơn, bộ n.g.ự.c ưỡn thẳng, giống như con gà trống thắng trận.
Tiểu Tôn thấy thế, tiếc nuối : “Vậy nếu giám đốc Đồng còn phỏng vấn, nhất định nghĩ đến nhé.”
Đồng Tuyết Lục vội vàng tỏ vẻ nhất định sẽ ưu tiên suy xét , lúc mặt Tiểu Tôn mới lộ nụ tươi như một đóa hoa.
Sau khi khỏi cung tiêu xã, Quách Vệ Bình xách thịt heo theo, hai mắt vẫn đăm đăm suy ngẫm.
Giám đốc Đồng thật sự quá lợi hại!!
Trước đây thường xuyên đến đây mua sắm với Lưu Đông Xương, cho dù Lưu Đông Xương thấy hai bán thịt cũng lấy lòng bọn họ.
Mặc dù như , đôi khi tiệm cơm cũng thể mua thịt heo ngon nhất.
giám đốc Đồng chỉ cần dùng dăm ba câu, khiến cho hai bán thịt tự nguyện cắt thịt ngon nhất cho tiệm cơm bọn họ.
Quá trâu bò!
Đồng Tuyết Lục để ý tới ánh mắt kính nể của Quách Vệ Bình, dẫn theo đên trạm mua đồ ăn.
Cô dùng cách cũ một , thu phục cả giám đốc Chu của trạm bán đồ ăn.