Tôn Mạn Nhu chạy trối chết, trực tiếp chạy về thẳng nhà.
Vừa nhà, cô đụng Tôn Võ Dương đang định ngoài.
Tôn Võ Dương va lui về phía hai bước: “Tiểu Nhu, em ? Sao hấp tấp lỗ mãng như ?”
Tôn Mạn Nhu ngẩng đầu , đôi mắt đỏ bừng.
Tôn Võ Dương hoảng sợ, khẩn trương : “Tiểu Nhu em ? Ai bắt nạt em, em mau cho ba , ba chủ cho em!”
Tôn Mạn Nhu cắn chặt môi: “Không ai bắt nạt em.”
Tôn Võ Dương: “Không ai bắt nạt em, em thế ?”
Tuy rằng Tôn Mạn Nhu là con gái nhà chú, nhưng bởi vì chú qua đời sớm, đó thím tái giá, cho nên từ nhỏ Tôn Mạn Nhu vẫn luôn lớn lên ở nhà bọn họ.
Hắn coi Tôn Mạn Nhu như em gái ruột nhà .
Nên lúc thấy cô như , thể đau lòng ?
Tôn Mạn Nhu ôm mặt hu hu, : “Anh ba, lòng em khó chịu quá, em cảm thấy là loại phụ nữ hư hỏng...”
Tôn Võ Dương hiểu : “Rốt cuộc em đang gì thế? Sao em thể là phụ nữ hư hỏng ?”
Trong mắt , Tôn Mạn Nhu xinh tài, hơn nữa còn vô cùng lương thiện, thấy con kiến cũng đành lòng dẫm chết, cô như thể là phụ nữ hư hỏng?
Tôn Mạn Nhu như hoa lê mưa, ôm n.g.ự.c thiếu chút nữa ngất xỉu.
Vốn dĩ cô , nhưng Tôn Võ Dương thấy cô như , cứng rắn ép cô .
“Anh ba, em thích đồng chí Ôn, nhưng mà ngờ bạn gái , trong lòng em khó tiếp nhận nổi sự thật, trong khoảnh khắc khi thấy bạn gái, mà em sinh ý nghĩ cướp đoạt, em thật sự quá !”
Tôn Võ Dương trợn tròn mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-319-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-chin.html.]
Một lúc lâu , mới lấy tinh thần: “Tiểu Nhu, em đừng , sức khỏe em , thể kích động như .”
Tôn Mạn Nhu lau nước mắt : “Anh ba, quên em gì , chỉ là nhất thời chịu nổi sự thật nên em mới hói hươu vượn thôi.”
Tôn Võ Dương thấy cô hai mắt đỏ bừng, khẽ cắn môi : “Thật chuyện em , cũng thể .”
Vân Chi
Tôn Mạn Nhu há hốc miệng, vẻ mặt khiếp sợ: “Anh ba, lời của là ý gì?”
Tôn Võ Dương: “Ông Ôn bối cảnh sâu trong quân đội, nếu em thể gả cho Ôn Như Quy, sẽ trợ giúp lớn với nhà họ Tôn chúng , huống chi bao nhiêu năm như , hiếm lắm em mới rung động một , đành lòng khiến em thất vọng, cho nên
“Anh quyết định giúp em và Như Quy ở bên !”
Tôn Mạn Nhu liên tục xua tay: “Không , ba, chúng thể như ! Em chỉ yên lặng thích đồng chí Ôn thôi, là do em thể tiếp thu nổi sự thật, quá khó chịu mới thể như , nếu như em quen sớm hơn thì .”
Nói xong cô nữa ôm mặt hu hu.
Trái tim Tôn Võ Dương sắp tiếng cho tan nát: “Tiểu Nhu, em đừng , là sẽ giúp hai ở bên mà.”
Tôn Mạn Nhu lắc đầu, nước mắt gạt bay : “Em thể ba, nếu như khác phát hiện , ba sẽ trở thành cái đích cho chỉ trỏ, em thể nhẫn tâm thế?”
“Hơn nữa như chắc chắn sẽ đụng chạm tới bạn gái Như Quy, cho nên vẫn thôi , cả đời em ý định kết hôn nữa, chỉ cần thể xa xa đồng chí Ôn là em thỏa mãn .”
Tôn Võ Dương hận sắt thành thép: “Tiểu Nhu, em điểm nào cũng , chỉ là quá lương thiện, quá nhát gan! Việc quyết , em lo lắng, nếu như phát hiện , sẽ đây là ý định của một , liên quan gì đến em!”
Tôn Mạn Nhu cắn môi: “Anh ba, vì đối xử với em như …Hu hu...”
Tôn Võ Dương xoa đầu cô : “Đồ ngốc, em là em gái , đối xử với em thì đối xử với ai? Việc em cần lo lắng, bây giờ sẽ ngoài hỏi thăm một chút.
Trong “Binh pháp tôn tử” câu: “Biết trăm trận trăm thắng.”
Bên phía Ôn Như Quy cảm thấy hiểu hết , bây giờ chỉ cần hỏi thăm về bạn gái của Ôn Như Quy nữa thôi.
Chỉ khi rõ tin tức về đối phương, bọn họ mới thể thương lượng đối sách tiếp theo.