Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió, đang định dậy nhà lấy chăn đắp cho cô, thì đúng lúc mi mắt Đồng Tuyết Lục khẽ run lên, mở mắt.
Ánh mắt hai chạm .
Bầu khí yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục trợn tròn mắt, nghi ngờ : “Đồng chí Ôn Như Quy, gì em thế? Anh dùng thứ gì chạm môi em?”
Mặt Ôn Như Quy lập tức đỏ bừng lên: “Anh dùng tay chạm .”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, đó dùng tay tự chạm cánh môi một cái: “Không đúng, cảm giác giống, lừa em ?”
Ôn Như Quy lắc đầu: "Anh lừa em, thật sự dùng tay chạm ."
Đồng Tuyết Lục dùng tay chạm cánh môi , kiên trì khẳng định đang dối.
Trong lòng Ôn Như Quy đang hối hận: “Xin , lỡ giở trò lưu manh với em, nhưng mà thật sự dùng tay chạm .”
Tròng mắt Đồng Tuyết Lục di chuyển vòng quanh: “Dùng tay chạm cảm giác khác, tin em thử cho xem.”
Nói xong, cô vươn tay sờ lên cánh môi , còn học ấn xuống.
Ôn Như Quy ngừng thở, cả cứng đờ, dám cử động chút nào.
Đồng Tuyết Lục: "Anh nhớ kỹ, đây là cảm giác khi tay chạm .”
Nói xong đột nhiên cô rướn qua, bờ môi nhẹ nhàng chạm cánh môi một cái.
! ! !
Cả Ôn Như Qy giống như điện giật, cảm giác tê dại len lỏi khắp cơ thể.
Anh cảm thấy m.á.u đang đổ dồn hết lên mặt, trái tim đập nhanh đến mức như sắp nhảy khỏi cổ họng.
Cánh môi Đồng Tuyết Lục như chuồn chuồn lướt nước, chạm rời : “Đồng chí Ôn Như Quy, cảm giác khác ?”
Ôn Như Quy ngơ ngác giống như con rối Đồng Tuyết Lục, khẽ gật đầu: ", giống ."
Đồng Tuyết Lục: "Vậy dùng môi chạm cánh môi em ?”
Ôn Như Quy lắc đầu: "Không , là dùng tay."
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu sang: "Có thật ? Em tin. Trừ khi cũng chạm em một cái, để em cảm nhận xem khác .”
Ánh nắng chiều tà ấm ám xuyên qua tàng cây chiếu xuống, nắng vàng rực rỡ phủ lên , Đồng Tuyết Lục trông thấy yết hầu cổ họng bắt đầu chuyển động.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày: "Đồng chí Ôn Như Quy, dám mà dám nhận chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-337-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-bay.html.]
Ôn Như Quy đỏ mặt: "Không ."
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên, chu miệng về phía : "Vậy thì đến đây ."
Ôn Như Quy môi cô, cảm giác trái tim mất khống chế.
Nửa của nghiêng về phía , rướn qua, mùi hương thơm ngát đặc biệt chỉ thuộc về riêng cô tràn mũi.
Anh nín thở đến gần, khi chỉ còn một chút nữa là chạm cánh môi cô, thì bên ngoài đột nhiên tiếng kêu truyền đến...
“Chị, quần áo của Miên Miên bẩn !”
Dứt lời cánh cổng đẩy , bóng dáng nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên chạy .
Một tay Đồng Tuyết Lục đẩy , đó dậy.
Ôn Như Quy: "..."
Anh mang theo đôi tai đỏ bừng bên cạnh ghế, trong lòng sinh một ý nghĩ “Đồng Miên Miên về đúng lúc chút nào.”
Đồng Tuyết Lục dắt Đồng Miên Miên nhà, thấy Ôn Như Quy đang sững sờ tại chỗ, cô bước qua nháy mắt với vài cái: “Lần sẽ cho cơ hội chứng minh trong sạch.”
"! ! !"
Trái tim Ôn Như Quy bắt đầu đập điên cuồng.
Nếu như thể dùng cách để chứng minh trong sạch, nguyện ý nghi oan.
Đồng Tuyết Lục thấy hai tai bắt đầu đỏ lên, nhịn khẽ cong môi, dắt tay Miên Miên phòng quần áo.
Khi hai chị em ngoài, cô đưa tiền thuê nhà ba tháng tiếp theo cho Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy nhận, nhưng Đồng Tuyết Lục kiên trì bắt lấy.
Chuyện nào chuyện đó, chẳng qua hai mới chỉ xác định quan hệ yêu đương mà thôi, cô thể để nuôi dưỡng nhà họ Đồng .
Vân Chi
Cho dù hai kết hôn, cũng nghĩa vụ nuôi dưỡng mấy em nhà họ Đồng.
Hiếm khi Ôn Như Quy nghỉ, tất nhiên Đồng Tuyết Lục đồ ăn ngon cho .
Nhân lúc hai em nhà họ Đồng vẫn về, cô tranh thủ xuống phòng bếp cho một phần kẹo táo đỏ óc chó.
Cô xào hạt óc chó cho thơm, táo đỏ bỏ hạt thái thành từng miếng mỏng. Sau đó cho nước sạch, dầu, và đường mạch nha nồi, chậm rãi nấu trong lửa nhỏ, đợi đến khi đường mạch nha tan , thì cho táo đỏ, óc chó và vừng quấy đều.
Cuối cùng đổ tất cả mâm, dùng chày cán bột san phằng, để nguội định hình.
Đợi đến khi ánh nắng chiều tà dần dần tắt, Đồng Tuyết Lục mới bắt đầu cơm tối.