“Tiểu Yến Tử mặc áo bông, mùa xuân năm nào cũng tới đây. hỏi Yến Tử tại cô tới? Yến Tử : Tự lo cái .
Tiết xuân lành lạnh, cây cối hai bên đường đ.â.m chồi nảy lộc xanh mướt, khiến lòng vui thích.”
Hôm nay Đồng Tuyết Lục cố ý tan sớm, khi về nhà thì sai Đồng Gia Minh: “Em đem hai phần bánh ngọt tới nhà họ Phương và nhà họ Ôn giúp chị nhé.”
Đồng Gia Minh hỏi lý do, nhận lấy đồ cưỡi xe đạp ngoài.
Đồng Gia Minh , Đồng Gia Tín gần, cực kỳ thần bí : “Chị, đó chúng sẽ gì?”
Đồng Tuyết Lục: “Em giúp chị chút việc nhà, đó lấy giấy đỏ bà Thẩm cắt dán lên.”
“Dạ!”
Đồng Gia Tín một tiếng, đó cầm cây chổi quét dọn phòng khách.
Đồng Miên Miên và Bánh Trung Thu một một chó chạy nhảy theo lưng , thật giống hai cái đuôi nhỏ.
Đồng Tuyết Lục phòng bếp bắt đầu cơm tối.
Cô lấy thịt trong tủ bếp rửa sạch sẽ thái sợi, bỏ lòng trắng trứng, bột mì và nước tương khuấy đều lên, cắt đậu hũ khô thành miếng nhỏ.
Sau khi nồi nóng thì bỏ thịt thái sợi , thịt đổi màu thì vớt lên, đó cho tương ngọt và đường trắng, dùng lửa nhỏ, đảo đều tay, khi bắt đầu sủi bong bóng nhỏ thì bỏ thịt thái sợi xào thêm nữa.
Sau khi xào xong thì bỏ dưa leo thái miếng và đậu hũ khô , một đĩa thịt lợn thái sợi kiểu Bắc Kinh xong.
Sau đó cô thêm món rau trộn tai heo và một món ăn khác, cuối cùng còn bánh táo đỏ và bánh đường rỗng ruột.
Lúc Thẩm Uyển Dung bước , Đồng Tuyết Lục đang bánh đường rỗng ruột.
Cô cho nước bột mì, đổ khuấy, cho thêm mỡ nhào thành cục bột đậy nắp nồi ủ.
Nhìn dáng vẻ tay chân nhanh nhẹn của cô, Thẩm Uyển Dung hâm mộ : “Bàn tay của cháu khéo léo thật đấy. Bà chẳng , cả đời từng món gì ngon.”
Đồng Tuyết Lục cho thêm một lượng nhỏ bột mì trong đường trắng, khuấy : “Tay của bà Thẩm để may quần áo, chuyện nấu cơm cứ để ông Ngụy là .”
Thẩm Uyển Dung nhoẻn miệng : “ , bà ông nội Châu Châu , dạo gần đây trong quân đang tìm cho ông nội cháu một bạn già, khiến ông cháu sợ tới nỗi suýt nữa bệnh tim tái phát.”
Đồng Tuyết Lục nhịn cũng bật : “Đối phương đáng sợ như cơ ạ?”
Bà nội ruột của cô mất nhiều năm , nếu như ông nội tìm một bạn già, nguyên tắc cô sẽ ngăn cản, chỉ cần nhân phẩm của đối phương đủ là .
Thẩm Uyển Dung : “Nghe bốn mươi tuổi, giặt quần áo nấu cơm đều . Tiếc là thế nào ông nội cháu cũng thích, quân đội cũng thể miễn cưỡng ông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-413-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-ba.html.]
“Lần ông nội thư về, chắc mấy năm nữa là thể điều về Kinh Thị.”
Đồng Tuyết Lục lấy cục bột ủ xong , cắt thành mười mấy khúc, ấn dẹt cán thành hình bầu dục, bỏ thêm đường trắng giữa nhân, bóp chặt hai bên rìa để nhân lộ , đó cán thành hình bầu dục.
Đợi đến khi cô thi đại học, đó chắc chắn thể ở nhà mỗi ngày. Nếu như ông nội về thì thể chăm sóc mấy em Đồng Gia Minh giúp cô .
Thẩm Uyển Dung: “Chuyện bà cũng ông nội Châu Châu , ông cháu còn cho để ý tìm một căn tứ hợp viện ở Kinh Thị. Bà hàng xóm với các cháu lâu, nếu đổi khác tới ở sẽ quen lắm, cho nên cũng kêu ông nội Châu Châu tìm một căn tứ hợp viện, đến lúc đó hai nhà chúng vẫn ở gần là nhất.”
Đồng Tuyết Lục phết thêm một lớp mật ong lên cục bột, đó rải một lớp vừng trắng bên ngoài, gật đầu : “Vậy thì quá, cháu cũng hàng xóm với nhà bà Thẩm.”
Chuẩn xong , cô bỏ vắt mì trong lò nướng để nướng.
Đồng Gia Minh đưa bánh ngọt xong, lúc về trong tay nhiều thêm hai hộp bánh kẹo.
Vừa bước sân thấy điều đúng, cả phòng khách và phòng bếp đều mở đèn, cả căn nhà yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Chẳng lẽ đến nhà họ Ngụy sát vách hết ?
Đồng Gia Minh xách hai hộp bánh kẹo tới phòng khách. Khi bước một chân phòng, thì thấy một tiếng “Tạch” vang lên, ánh đèn bật sáng.
Ngay đó một trận tiếng hoan hô vang lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
Đồng Gia Minh dọa sợ hết hồn, mở to bắt, trong tay vẫn nắm chặt hộp bánh kẹo, rơi xuống.
Đồng Gia Tín toét miệng, : “Anh hai, dọa sợ hết hồn ? Chị cho một bất ngờ.”
Đồng Gia Minh tất cả trong phòng với , tường nhà còn dán giấy cắt chữ “sinh nhật vui vẻ”, bàn bày một mâm thức ăn.
Vân Chi
Đồng Gia Minh dùng sức siết chặt hộp bánh trong tay, cảm giác một dòng nước ấm trào dâng trong lòng: “, sợ hết hồn luôn.” Cũng vui nữa.
Ngụy Châu Châu chạy tới kéo lấy tay : “Anh Gia Minh, mau qua đây , đều đang chờ về ăn cơm đó. Em đói hóp hết cả bụng đây !”
“Ha ha ha...”
Mọi lời của Ngụy Châu Châu chọc .
Đồng Miên Miên sờ lên cái bụng nhỏ của : “Anh hai, bụng Miên Miên chẳng tí thịt nào, ăn cơm cơm.”
Đồng Tuyết Lục : “Mọi mau xuống ăn , kẻo lát nữa thức ăn nguội hết ngon.”
Đồng Gia Minh kéo xuống.
Cậu cầm một đôi đũa lên gắp thịt thái sợi bỏ trong miệng, thịt heo mặn ngọt nhét đầy miệng, nước tương đậm đà, hương vị thơm ngọt, ăn ngon tới nỗi sống mũi cay cay.