Khu tập thể gia đình quân nhân, nhà họ Ôn.
Lúc mặt ông Ôn còn vẻ khoe khoang như , lông mày nhíu chặt : “Tiểu Tông, tin tức chắc chắn ?”
Chú Tông gật đầu: “Chắc chắn, hai nhà đều con cháu thi đậu đại học ở Kinh Thị, sang năm sẽ về Kinh Thị thủ tục nhập học.”
Nghe , sắc mặt ông Ôn càng âm trầm hơn: “Tiểu Tông, chỉ sợ chúng ngăn bọn họ.”
Khi quốc gia đột nhiên tuyên bố khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, ông nghĩ đến về vấn đề .
Khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học để tuyển chọn và bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, ông dùng thủ đoạn xa để ngăn cản và đối phó với hai nhà , huống chi cũng ngăn cản .
Ông thể ngăn chặn một hai , liệu ông thể ngăn chặn con cháu của bọn họ mãi ?
Hơn nữa nếu như ông thật sự đưa tay , chẳng khác nào lưu nhược điểm cho đối phương, ngày nào đó chừng nhược điểm sẽ hóa thành con d.a.o hai lưỡi cắn trả bản .
Quốc gia khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học ông hưng phấn, nhưng nghĩ đến hai nhà sẽ mượn cơ hội trở Kinh Thị, trong lòng ông lập tức cảm thấy buồn bực đến mức hoảng hốt.
Cùng lúc đó trong lòng còn dâng lên một cảm giác bất an thể rõ.
Chú Tông nước lạnh bàn: “Tư lệnh, ngài đừng quá lo lắng, sự tình thể tệ như ngài nghĩ.”
Ông Ôn thở dài: “Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.”
mà chỉ cần ông còn một thở, ông nhất định sẽ để cho phụ nữ hủy hoại Như Quy thêm nữa.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục tưởng rằng qua một thời gian nữa mới thể mua tứ hợp viện mà yêu thích, ngờ năm bỗng nhiên tin tức truyền đến, ba gian tứ hợp viện đang bán.
Cơ hội hiếm , bọn họ nhanh chóng xem nhà.
Ba gian tứ hợp viện trong cùng một khu, cách xa, trong đó hai nhà cạnh , là hàng xóm.
Vì tranh căn tứ hợp viện sát nhà họ Tiêu, thiếu chút nữa nhà họ Ôn và nhà họ Ngụy đánh .
Cuối cùng nhờ việc bán thảm, ông Ôn giành thắng lợi.
Một gian tứ hợp viện giá cả tám ngàn tệ, tuy rằng ba nhà đều tiền, nhưng cũng móc hết vốn liếng .
Sau khi giá cả, trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm một câu quá rẻ.
Nếu đủ tiền, chắc chắn cô sẽ mua một căn tên .
Sau khi mua xong tứ hợp viện, còn cải tạo chỉnh đốn một phen, bởi vì qua vài ngày nữa sẽ đón năm mới, cho nên bọn họ chỉ thể đợi đến tết Nguyên Đán mới thể chuyển ở .
ông Ôn vẫn vui vẻ chịu nổi.
Từ nay về ở cách vách nhà họ Tiêu , như cũng nghĩa là ông thể thường xuyên ăn đồ ăn do Đồng Tuyết Lục nấu.
Nghĩ đến thôi kích động .
Một vài ngày , tết Âm lịch năm 1978 ập đến trong sự mong đợi của tất cả .
Trước khi nghỉ lễ, viện trưởng Trang gọi Ôn Như Quy đến văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-479-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bay-muoi-chin.html.]
Ôn Như Quy: “Viện trưởng, ngài gọi cháu đến đây nhiệm vụ gì ?”
Viện trưởng Trang ho khan một tiếng, bưng ly sứ lên uống một ngụm nước : “ là một nhiệm vụ giao cho .”
Nghe thấy hai chữ nhiệm vụ, vẻ mặt Ôn Như Quy càng nghiêm túc hơn: “Mời viện trưởng .”
Viện trưởng Trang đặt ly sứ trong tay xuống, : “Nghe vợ sắp cưới của thi đậu đại học?”
Nghe đến Đồng Tuyết Lục, gương mặt biểu cảm của Ôn Như Quy hiện lên chút dịu dạng, gật đầu: “ , cô nhận khoa Ngoại ngữ trường Kinh Đại.”
Viện trưởng Trang : “Bây giờ tìm bạn gái, xem như bến đỗ , nhưng nên căn cứ của chúng còn nhiều độc đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng ?”
Ôn Như Quy: “...”
Không bạn gái thôi mà, cần hình dung thê thảm như ?
Viện trưởng Trang: “Vì , về nghỉ mừng năm mới, với bạn gái một tiếng, nhờ cô lúc khi đến trường đăng ký nhập học, thì để ý đến các sinh viên nữ đối tượng, đó tổ chức một buổi gặp mặt hữu nghị với căn cứ chúng , cảm thấy thế nào?”
Ôn Như Quy: “......”
Viện trưởng, ông chút vô liêm sỉ ?
Sinh viên đại học còn đến trường nhập học, ông nhờ chuyện .
Viện trưởng Trang thấy lên tiếng, bỏ thêm mồi nhử: “Nếu nguyện ý giúp đỡ khuyên bảo, sang năm sẽ tăng thêm ngày nghỉ cho .”
Hai mắt Ôn Như Quy sáng lên, trầm giọng : “Mười ngày.”
Viện trưởng: “Bảy ngày.”
Ôn Như Quy: “Mười hai ngày.”
Vẻ mặt Viện trưởng Trang giật : “Như Quy, trở nên xảo quyệt như từ khi nào thế?”
Tai Ôn Như Quy đỏ lên, gì.
Vì ở chung với bạn gái lâu hơn, dù xảo quyệt hơn nữa cũng .
Viện trưởng Trang còn cách nào khác, cuối cùng chỉ thể thỏa hiệp: “Mười ngày tjof mười ngày, điều chỉ thể tách nghỉ, nghỉ liền mười ngày.”
Khóe miệng Ôn Như Quy giật giật: “Cháu , khi về cháu sẽ với Tuyết Lục một tiếng.”
Ra khỏi văn phòng, lập tức thấy Chu Diễm mang dáng vẻ như chó nhà tang tới.
Vân Chi
Ôn Như Quy cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Cậu ?”
Chu Diễm thấy , thiếu chút nữa bật : “Như Quy, thể !”
Ôn Như Quy:?
Chu Diễm: “ thể con!”
Ôn Như Quy: “...”