Ly biệt chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong đời , chuyện quan tâm hơn chính là chuyện phân phối công việc.
Khi đang lo lắng lỡ phân đến đơn vị , Đồng Tuyết Lục chủ động liên hệ với chủ nhiệm khoa cần phân phối công việc, định ăn buôn bán.
Sau khi thấy tin tức , ai nấy đều kinh hãi thôi.
Lúc Đồng Tuyết Lục đang chủ nhiệm khoa gọi tới phòng việc.
Chủ nhiệm khoa cô, cảm thấy nhức hết cả đầu: “Bạn học Đồng, em thể lý do vì em từ bỏ chuyện phân phối công việc ?”
Đồng Tuyết Lục là sinh viên cực kỳ ưu tú, thành tích, tính cách và gia thế bối cảnh đều vượt trội. Ban đầu bọn họ bồi dưỡng cô thành nhân viên ngoại giao ưu tú.
Hết tới khác cô hứng thú, đó nhảy lớp hỏa tốc, nguyên nhân chính vì nhanh chóng kết hôn.
Điều khiến cho ban lãnh đạo và các giáo viên vô cùng tiếc nuối.
Không ngờ bây giờ cô bày thêm trò nữa. Trường học còn bố trí công việc, cô chủ động từ bỏ.
Chủ nhiệm khoa buồn bực.
Đồng Tuyết Lục: “Chủ nhiệm khoa, em định ăn buôn bán. Em mua cửa tiệm từ , thể nhanh chóng khai trương.”
Chủ nhiệm khoa: “...”
Sĩ công nông thương, mặc dù bây giờ như thời phong kiến, nhưng mà ăn buôn bán thể định bằng công chức nhà nước?
Chủ nhiệm khoa và các giáo viên trong văn phòng rối rít khuyên Đồng Tuyết Lục, phân tích rạch ròi đạo lý cho cô , sợ cô tuổi trẻ ngông cuồng sai đường.
mà Đồng Tuyết Lục quá “Ngoan cố”, một khi quyết định thì mười con trâu cũng kéo .
Trong lòng chủ nhiệm khoa và các giáo viên đều buồn bực.
Có một giáo viên đồng tình với hành động của Đồng Tuyết Lục: “Bạn học , nếu như em ăn buôn bán, ban đầu cần gì thi đại học? Em thế đang lãng phí tài nguyên quốc gia ?”
Đồng Tuyết Lục xoay về phía đối phương: “Thưa cô, em cảm thấy lời của cô công bằng. Lên đại học là vì phục vụ nhân dân hơn, tới đơn vị là phục vụ cho nhân dân, chẳng lẽ ăn buốn bán phục vụ nhân dân ?”
“Bây giờ chính sách quốc gia đang khích lệ cải cách, mở cửa, Thâm Thị thành lập đặc khu kinh tế, tất cả những điều đều chứng tỏ rõ ràng quyết tâm phát triển mạnh về kinh tế của quốc gia. Em theo Đảng, theo chính sách của quốc gia, gì là đúng?”
Giáo viên nghẹn lời, lập tức á khẩu trả lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-586-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-tam-muoi-sau.html.]
Thật thì cô vẫn tán thành Đồng Tuyết Lục ăn, nhưng mà cô dám phản bác, nếu tương đương với đang phát triển kinh tế là chuyện lầm.
Thật thì Đồng Tuyết Lục hiểu suy nghĩ của ban lãnh đạo và các giáo viên.
Đừng ở niên đại , ngay cả nhiều hiện đại đều cảm thấy việc ở cơ quan nhà nước, hoặc công chức là công việc cao hơn tất cả những công việc khác.
Chỉ cần thể tới việc ở cơ quan nhà nước, dù chỉ nhận tiền lương hai ngàn đồng cũng vinh quang hơn cầm hai chục ngàn đồng việc ở bên ngoài.
mà cô ý định giải thích gì thêm. Vẫn là câu , nghề nghiệp phân biệt giàu nghèo sang hèn, dù ở cương vị nào cũng thể tỏa sáng.
Trước khi nghiệp, Đồng Tuyết Lục còn ăn bữa cơm chia tay với trong ký túc xá.
Tưởng Bạch Hủy quan hệ với cô nhất, cũng là nỡ để cô nhất: “Tuyết Lục, tớ nỡ xa , tớ sẽ tới nhà tìm , ngàn vạn đừng giả vờ nhận tớ đó nha.”
Đồng Tuyết Lục trêu đùa: “Chỉ sợ thời gian tới tìm tớ thôi, dù thì cũng sắp theo chồng sang Đức .”
Tưởng Bạch Hủy đính hôn với Lương Thiên Dật, chuẩn kết hôn khi Lương Thiên Dật nước ngoài, một năm Tưởng Bạch Hủy sẽ xin qua đó việc.
Đến lúc đó hai vợ chồng ở chung một nước, coi là riêng hai nước nữa .
Tưởng Bạch hủy thấy cô trêu chọc , đỏ mặt mắng yêu cô một tiếng.
Sau khi ăn xong bữa cơm chia tay với cùng ký túc xá, Đồng Tuyết Lục chính thức nghiệp đại học.
Sau khi nghiệp, Đồng Tuyết Lục dành nhiều thời gian ở cửa tiệm, cùng với chuyện chuẩn hôn lễ.
Vân Chi
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt một cái hơn một tháng trôi qua.
Khi lá phong đỏ phủ kín Kinh Thị, cây Bạch Quả đổi sang sắc vàng, cũng là lúc hôn lễ của Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy diễn trong sự mong đợi của .
Chu Diễm nháy mắt hỏi: “Ngày mai chú rể , Như Quy, căng thẳng ?”
Ôn Như Quy mím môi: “Có.”
Từ một tháng bắt đầu mất ngủ , nhưng mà nghĩ tới ngày mai thể kết vợ chồng với cô, tim đập nhanh tới nỗi gần như thể nào khống chế .
Đột nhiên Hoàng Khải Dân thở dài, : “Chu tiêu chảy, chẳng lo lắng gì khác, chỉ lo đến lúc Ôn Như Quy con , vẫn con thì bây giờ?”
Chu Diễm bất ngờ kịp đề phòng xọc một đao: “...”
Tên miệng quạ đen từ !
Phì!