Dạo Tiêu Gia Minh đang tuổi giọng, giọng khó . Bình thường sẽ ít , cũng trầm mặc và chững chạc hơn, cũng chỉ thằng nhóc ngốc Đồng Gia Tín , vẫn mang dáng vẻ lỗ mãng như cũ.
Tiêu Miên Miên kéo váy chị, ngước đầu lên : “Anh rể, cần con ghẻ ạ?”
Khóe miệng Ôn Như Quy khẽ nhếch lên: “Em con ghẻ ?”
Cái đầu nhỏ củaTiêu Miên Miên gật lia lịa: “Em ngoan lắm, xinh , còn hát nữa. Đứa con ghẻ như em sẽ khiến thiệt thòi .”
“Ha ha ha... Ai yo c.h.ế.t . Em trai em gái Tuyết Lục đều là bảo bối ngây ngốc, đúng là hài hước quá.”
“Miên Miên, nếu như rể cháu nhận con ghẻ , thì cháu về nhà với dì , dì cần đứa con ghẻ như cháu.”
“Chị cũng cần.”
Tiêu Miên Miên trông xinh , chuyện mềm mại ngọt ngào, khiến phái nữ mê mẩn vẻ dễ thương của cô bé, tình thương của trong lòng bọn họ lập tức lan tràn.
Ôn Như Quy: “Vậy từ ngày mai em tới nhà rể con ghẻ .”
Mắt Tiêu Miên Miên sáng lên, đó bắt đầu nhíu mày: “Nếu như em cũng qua đó, chắc chắn ông nội sẽ đau khổ. Hay là thế nhé, một năm ba bảy em ở nhà, hai bốn sáu sẽ tới nhà rể con ghẻ nha.”
“Ha ha ha... đau cả bụng đây ...”
Lời của Tiêu Miên Miên khiến vui vẻ thêm nữa.
Không đợi Ôn Như Quy kịp trả lời, tư lệnh Tiêu vội vàng bước, tới kéo tay cô bé : “Đừng quấy rối nữa, trễ giờ lành của chị cháu thì .”
Ông nhà họ Ôn lừa mất một đứa cháu gái , còn cuỗm luôn đứa thứ hai ư? Hừ hừ, đừng mơ.
Tiêu Miên Miên hiểu giờ lành là thế nào, nhưng cô bé lúc nên lôi kéo chị gái, vì thế ngoan ngoãn buông tha cố chấp đòi con ghẻ nữa.
Sau đó Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục mới tay nắm tay khỏi phòng khách, lên xe hoa.
Lần tám chiếc xe con nữa lên đường, chuẩn ngoài lượn quanh một vòng để “Khoe khoang”. mà giống , lúc là con phố nhỏ phía tây, bây giờ về thì từ con phố nhỏ phía đông.
Xe sẽ đường cũ về, ngụ ý cuộc hôn nhân của hai sẽ viên mãn.
Sau khi xe con đón dâu mất, cửa nhà họ Tiêu lập tức đốt dây pháo. Dây pháo nổ đoàng đoàng đoàng vang dội, vô cùng náo nhiệt.
Bốn ông cháu nhà họ Tiêu căn nhà trống một nửa, đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Ngay cả Đồng Gia Tín giờ luôn vô tư cảm giác gì quá lớn, lúc trong lòng cũng chút khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-592-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-hai.html.]
Đột nhiên vỗ bả vai hai một cái, : “Anh hai, cũng mau lớn lên đấy nhé.”
Tiêu Gia Minh: ???
Đồng Gia Tín thấy mặt hai đầy khó hiểu, vì thế bụng giải thích: “Anh mau lớn lên , đó cưới một cô vợ về đây, như thế thì nhà chúng sẽ thiếu nữa.”
Gả ngoài một , chỉ cưới một về mới thể cân bằng trở .
Tai Tiêu Gia Minh đỏ lên: “... Sao em tự lớn lên mà cưới vợ?”
Mặt Đồng Gia Tín đầy kiêu ngạo, : “Sinh nhật năm ngoái em với tâm nguyện của với Bồ Tát, đời em ở lấy vợ .”
Tiêu Gia Minh: “...”
Tám chiếc xe con lái phố nhỏ, về hướng đông.
Lúc qua tiệm cơm Đông Phong, Đồng Tuyết Lục bên ngoài qua cửa kính xe. Bây giờ đang là buổi sáng, lúc tiệm cơm Đông Phong vẫn mở cửa, trông vắng vẻ.
Vừa cải cách kinh tế còn rõ ràng lắm, nhưng mà mấy năm nay, nhất từ đầu năm, đường mở ít quán ăn, tạo thành đả kích nhất định đối với tiệm cơm quốc doanh.
mà nhiều vị giám đốc tiệm cơ quốc doanh vẫn coi chuyện gì, cảm thấy vẫn thể dựa cái nghề kiếm ăn cả đời.
Tiệm cơm Đông Phong mà cô từng việc hai Mạnh Thanh Thanh và Ngô lệ Châu hai thi đại học đều thất bại, nhưng mà hai đưa hai lựa chọn khác .
Mạnh Thanh Thanh thấy khó lùi, chọn tiếp tục tham gia thi đại học, cuối cùng thi thứ ba thi đậu trường đại học Sư phạm ở tình ngoài. Lần kết hôn cô còn nhận đặc sản Tây Bắc mà cô gửi tới.
Ngô Lệ Châu thì nhanh chóng kết hôn sinh con. Lúc cô sinh con, công việc của cô em chồng thế, đó trở thành bà chủ gia đình.
Hiện giờ vẫn còn việc ở tiệm cơm Đông Phong chỉ còn đầu bếp Mạnh, Quách Vệ Bình và Quách Xuân Ngọc. Năm ngoái đầu bếp Lôi trở về Tân Thị , là hợp với giám đốc mới.
Mấy ở tiệm cơm cũng tặng quà cho cô, nhưng mà tới tham gia tiệc rượu, bởi vì tiện xin nghỉ.
Giống như lúc rước dâu, tám chiếc xe nhỏ đều hấp dẫn sự chú ý và đàm luận của tất cả .
Lúc qua gần trạm xe lửa, đột nhiên Đồng Tuyết Lục thấy hai bóng quen thuộc lẫn trong đám . mà khi cô định thần , hai bóng lưng hòa trong đám , thấy nữa.
Nhận sự khác thường của Đồng Tuyết Lục, Ôn Như Quy siết chặt lấy tay cô, hỏi: “Em đang gì ?”
Đồng Tuyết Lục đầu sang, khẽ lắc đầu: “Không gì hết. Vừa em còn tưởng là gặp đồng nghiệp cũ ở tiệm cơm , chắc là nhầm thôi.”
Vân Chi