Hai ngày , bên phía Phác Kiến Nghĩa tin tức.
Bởi vì trong tiện chuyện trong đồn công an, hơn nữa bây giờ Đồng Tuyết Lục còn là phụ nữ mang thai, nên tự đưa hồ sơ đến nhà họ Ôn.
Nhìn thấy tới, Ông Ôn cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Kiến Nghĩa, cháu phai ? Sao đến lúc ?”
Phác Kiến Nghĩa : “ lúc cháu việc gần đây, nên tới thăm ông, ông sắp ông cố ạ, chúc mừng ông.”
Ông Ôn thích nhất là khác nhắc đến chuyện ông sắp ông cố, lập tức tươi đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt đều xô cùng một chỗ: “Đứa nhỏ , đúng là lòng , nhưng mà cháu cũng còn nhỏ nữa, bây giờ Như Quy sắp con , cháu tranh thủ nhanh lên mới , cứ tiếp tục như cháu sẽ thành lão già ế vợ đấy.”
Phác Kiến Nghĩa bất ngờ đ.â.m một đao: “...”
Ông Ôn: “Cháu đừng nghĩ đây là việc đáng lo, cháu nhind khuôn mặt của cháu , tuy rằng cháu chỉ hơn Như Quy nửa tuổi, nhưng vẻ ngoài già…, qua giống như chú của Như Quy , nếu mau chóng kết hôn, sinh con muộn, đứa bé sẽ cho rằng cháu là ông nội của nó đấy.”
Ngực Phác Kiến Nghĩa trúng một đao: “...”
Đồng Tuyết Lục khỏi phòng, đúng lúc lời ông Ôn , thiếu chút nữa như điên: “Ha ha ha...”
Nghe thấy tiếng của Đồng Tuyết Lục, Phác Kiến Nghĩa càng đắng lòng hơn, vội vàng dùng ánh mắt hiệu cô, ý bảo cô nhanh chóng lừa ông Ôn ngoài.
Đồng Tuyết Lục lau khóe mặt bật nước mắt: “Ông nội, cháu thèm ăn bánh đậu đỏ ở đầu ngõ bên cạnh quá, chú Tông thể mua giúp cháu một ít mang về ?”
Ông Ôn: “Tiểu Tông mua thức ăn , để ông mua cho cháu.”
Đồng Tuyết Lục: “Sao thể ? Hay là để cháu tự .”
Ông Ôn xua tay: “Vì ? Ông còn khỏe mạnh, cháu cứ chờ ở nhà, ông sẽ mua nhanh về nhanh.”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-627-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-hai-muoi-bay.html.]
Nói xong ông về phòng lấy tiền và phiếu, sải bước ngoài.
Ông Ôn khỏi, ánh mắt Đồng Tuyết Lục rơi đồ vật trong tay Phác Kiến Nghĩa: “Có chuyện nhờ tin tức ?”
Phác Kiến Nghĩa phòng khách, gật đầu: “ .”
Đồng Tuyết Lục rót cho một tách , còn lấy đồ ăn vặt : “Tài liệu ?”
Thấy cô sốt ruột như , Phác Kiến Nghĩa cũng rảnh uống ngụm nước, nhanh chóng lấy tài liệu đưa qua: “Cái c.h.ế.t của Trần Đại Nghĩa, cha chồng Lý Quyên Quyên đúng là đột ngột, trạng thái khi c.h.ế.t chút kỳ quặc, chỉ là lúc Lý Quyên Quyên thông đồng với Phó cục trưởng, nên vụ án kết án là tử vong tự nhiên.”
Đồng Tuyết Lục mở tài liệu , lướt qua một , quả nhiên giống như Phác Kiến Nghĩa , hồ sơ vụ án vô cùng đơn giản, chỉ cha chồng của Lý Quyên Quyên, cũng chính là Trần Đại Nghĩa bệnh dẫn đến tử vong, bất kỳ hiềm nghi nào.
Cô buông tài liệu xuống, đôi mày thanh tú khẽ nhíu : “Vừa cái c.h.ế.t của ông chút kỳ quặc là thế nào? Có ai thấy cái xác gì ?”
Phác Kiến Nghĩa uống một ngụm nước, cầm lấy một miếng bánh bông tuyết cắn một cái: “ , năm đó chú của cấp là một trong những nhân viên phụ trách vụ án , chỉ là chức vị của chú thấp, cảm thấy điểm đúng cũng dám , Trần Đại Nghĩa cũng thích nào khác bất bình ông , chú của dựa theo nguyên tắc thêm một chuyện bằng bớt một chuyện, nên .”
Đồng Tuyết Lục: “Nếu lật vụ án , đó thể chứng ?”
Phác Kiến Nghĩa cắn hai, ba miếng ăn hết chiếc bánh bông tuyết: “Có thể, năm đó Phó cục trưởng giúp Lý Quyên Quyên kéo xuống nước, chỗ dựa của cô còn nữa, nhưng mà cô thật sự lật vụ án ?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không, chỉ dùng chuyện để uy hiếp, khống chế Lý Quyên Quyên thôi, việc đều thể biến cố, chuẩn đầy đủ mới .”
Phác Kiến Nghĩa tán thưởng tính cách cẩn thận một bước tính ba bước của cô: “Trước đây từng cô thích hợp việc ở đội điều tra hình sự của chúng , đáng tiếc là cô hứng thú.”
Đồng Tuyết Lục cất tài liệu : “ mượn tài liệu một ngày, ngày mai sẽ trả cho , chắc là thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề, nhưng mà cô tuyệt đối mất nó.”
“Yên tâm.”