Lý Quyên Quyên thấy thế, khóe miệng nhếch lên: “ là súc sinh thật. Vé tàu của ? Tối nay thể luôn chứ?”
Vốn dĩ cô còn ý định thông qua việc bán Ôn Như Quy để lấy lòng Sử Tu Năng, nhưng bây giờ cô hiểu , nếu như cô thật sự , đúng là chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Hơn nữa hiện giờ Sử Tu Năng thể đối xử với Trình Tú Vân như , tương lai cũng thể đối xử với cô như thế. Trước cô còn giận Đồng Tuyết Lục phá hỏng chuyện của , bây giờ trái cảm thấy cô cứu cô một mạng.
Đồng Tuyết Lục đưa vé tàu và thư nhận tội cô cho cô : “ sẽ sai theo dõi cô, nhưng mà nếu như cô dám chạy trốn, cô hậu quả sẽ như thế nào đó.”
Lý Quyên Quyên liếc cô một cái: “Yên tâm, ngu thế .”
Bối cảnh nhà họ Ôn và nhà họ Tiêu lợi hại như , một cô gái yếu đuối như cô thể chống . Huống hồ cô còn án ở đó, bọn họ đối phó với cô là chuyện vô cùng dễ dàng.
Đồng Tuyết Lục đưa Lý Quyên Quyên tới bến tàu, cô lên tàu hỏa tới Thâm Thị mới về.
Ngày hôm , Đồng Tuyết Lục tự tới đồn công an một chuyến, chuyện Sử Tu Năng gia nhập đội lừa bán trẻ em cho Phác Kiến Nghĩa .
Phác Kiến Nghĩa l.i.ế.m chiếc răng nanh, nở nụ : “Đây đúng là mòn gót giày tìm thấy, đến lúc chẳng tốn chút sức nào!”
“Dạo gần đây một nhóm tội phạm gây án khắp nơi trong Kinh Thị, lừa bán mười đứa bé. Đồn công an chút đầu mối nào, ngờ cuối cùng cô mang đến cho chúng một manh mối lớn như thế. Sau khi phá án, chắc chắn đồn công an sẽ khen thưởng cho cô!”
Đồng Tuyết Lục: “ cần khen thưởng gì cả, chỉ cần các bắt , đó tìm những đứa trẻ lừa bán là .”
Lừa bán trẻ con khiến cho bao nhiêu gia đình vì thế mà tan vỡ, tất cả những tên buôn bán lăng trì và đày xuống địa ngục mới đúng!
Cho dù Sử Tu Năng tham gia tổ chức , cô vẫn hy vọng bộ đám buôn đều bắt .
Phác Kiến Nghĩa gật đầu: “ , dạo gần đây tình hình của Ôn Như Quy thế nào ?”
Nghe nhắc tới tên của Ôn Như Quy, đáy mắt cô hiện lên chút ấm áp: “Tạm thời vẫn tương đối định.”
Lâu Tiểu Húc xuất hiện, quả nhiên chỉ cần tách khỏi Trình Tú Vân, bệnh tình của sẽ từ từ chuyển biến .
“Vậy là . Nghe hôm cô từng ăn cơm với cha Uẩn Thi ở căn cứ ? Bọn họ nhắc tới ?”
Phác Kiến Nghĩa đột nhiên chuyển đề tài, mặt đầy mong đợi cô.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Có.”
Mắt Phác Kiến Nghĩa sáng lên: “Bọn họ gì ?”
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục cong lên: “Bọn họ trông già tuổi, vẻ ngoài trai như Như Quy, tính tình cũng săn sóc như Như Quy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-640-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bon-muoi.html.]
Phác Kiến Nghĩa: “...” Ông đây tin cô mới là lạ!
Thấy khóe miệng co giật, Đồng Tuyết Lục dậy: “ về đây.”
Phác Kiến Nghĩa oán hận cắn răng: “ tiễn cô.”
Lấy một manh mối quan trọng, lập tức thông báo cho đồng nghiệp trong đồn công an, đó họp bàn để liên thủ một lưới bắt hết nhóm .
Giọng của Đồng Tuyết Lục truyền tới từ bên ngoài: “Ừ .”
Đồng Tuyết Lục khỏi, Phác Kiến Nghĩa lập tức hành động.
Sau khi họp bàn, bọn họ phái theo dõi trọng điểm Sử Tu Năng.
Cuối cùng khi bốn năm ngày, đồn công an tìm băng ổ của nhóm tội phạm .
Đây là thứ hai Sử Tu Năng tham gia hoạt động lừa bán trẻ em. Lần lừa bán ông chỉ tham dự một chút chia hơn một trăm đồng.
Vân Chi
Lần bọn họ lừa bảy tám đứa trẻ, đang định bán những đứa trẻ đến vùng núi ngoài tỉnh, ngờ bọn họ khỏi cửa công an tóm .
Sau cuộc đuổi bắt, đám tội phạm bắt bộ.
Mặc dù Sử Tu Năng chỉ tham gia hai , nhưng mà tính chất nghiêm trọng hề liên quan đến .
Ông nhốt , bởi vì chuyện liên quan đến vụ án rộng, nguy hại lớn, đám thể sẽ b.ắ.n c.h.ế.t bộ.
Cho dù b.ắ.n chết, bọn họ cũng đối mặt với án tù chung .
Vốn dĩ Trình Tú Vân hận Sử Tu Năng phản bội , thậm chí bà lên xong kế hoạch, từ nay về bà chỉ kết hội sống với ông qua ngày mà thôi.
Chờ đến khi tiền , bà sẽ ăn buôn bán, đó một cước đá văng tên đàn ông c.h.ế.t tiệt .
Không ngờ bà còn bắt đầu năm mơ, Sử Tu Năng bắt!
Nghe tin Sử Tu Năng thể sẽ b.ắ.n chết, mắt bà tối sầm , hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh , bà thèm để ý đến Sử Tinh Nhụy đang hu hu, lập tức cầm tiền lên chạy bên ngoài.
Bà xe tới căn cứ. Sau ba tiếng, bà tới bên ngoài trụ sợ, với gác cổng: “ gặp viện trưởng viện Cơ học – Ôn Như Quy.”
Người gác cổng quan sát bà một lượt: “Qua đây đăng ký . Bà tên gì? Là gì của viện trưởng Ôn?”
Khóe miệng Trình Tú Vân lạnh lùng nhếch lên: “Cậu với nó, là nó!”