Diệp gia — ngoài ,  còn một ai sống sót.
Có lẽ nhận  tội  của ,
Hàn Cảnh Uyên nhẹ ôm   lòng, giọng dịu dàng như gió thoảng:
“A Dao, nàng hãy nhẫn nhịn một chút,  ?”
“Nàng cứ  quý phi vài năm, trẫm sẽ  để nhà họ Chiêu lớn mạnh .”
“Sớm muộn gì trẫm cũng sẽ phế Chiêu Lăng Uyển.”
Trong những lời ngọt ngào đó,  dần nín .
Trong sâu thẳm,  vẫn  tin  — tin  từng cùng  chung chăn gối ba năm  sẽ  phụ lòng .
Nếu  cần nhà họ Chiêu để giữ ngôi,
thì ngôi vị hoàng hậu , … cũng   là  thể nhường.
  ngờ,
vài ngày , khi  trở về Đông cung mong ngóng thánh chỉ phong phi,
 nhận  một thánh chỉ phế truất lạnh như băng:
“Diệp thị thô bỉ,  xứng  phi, nay phế truất ngôi vị Thái tử phi, đưa  Thanh Dương quán tu hành.”
Ta nắm chặt tờ chỉ, lòng lạnh đến run.
Thái giám truyền chỉ liếc , bật :
“Ngài đừng mơ nữa. Thánh chỉ phong phi của ngài    nửa đường,  Hoàng hậu sai  chặn  .”
“Bây giờ bà  là chính cung, còn ngài — chỉ là phế phi sắp  đưa .”
Ta gào thét,  bốn mụ v.ú già xông  khống chế,
chúng nhét giẻ rách  miệng , kéo  lên xe ngựa.
“Một phế phi  quyền  thế mà cũng đòi gặp Hoàng thượng ?”
Chúng  nhạt, nhổ nước bọt,  đ.á.n.h xe  suốt đêm.
Nếu   Thái hậu truyền chỉ kịp thời, nhận   dưỡng nữ, đón  về Lạc Dương —
 lẽ   c.h.ế.t nơi Thanh Dương quán u tịch .
Nghĩ ,   Hàn Cảnh Uyên  mặt,
thấy rùng .
Hắn cau mày, nắm tay :
“A Dao, mẫu hậu  gả nàng cho ai?”
“Trẫm sẽ hỏi cho  nhẽ! Bà  tạo phản chắc?”
Một giọng  lạnh lẽo vang lên từ phía :
“Hoàng đế  cần tìm ai gia, ai gia ở đây.”
Ta vội bước tới, khoác tay Thái hậu,
mùi hương đàn thoảng nhẹ khiến lòng  bình .
Bà liếc  ,   sang Hàn Cảnh Uyên:
“Hoàng thượng  hỏi điều gì?”
Hắn khựng , miễn cưỡng hành lễ:
nguyenhong
“Tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu an khang.”
Thái hậu mỉm  lạnh:
“Không chào hỏi  xông  hậu viện ai gia, còn to tiếng với Thư Dao…
Ai gia cứ tưởng  đến hỏi tội ai.”
Hắn vội :
“Nhi thần vốn định đến  mắt mẫu hậu .
Chỉ là  ngang hậu viện gặp A Dao, nhất thời nóng ruột nên—”
Giọng  nghẹn ,
còn  — chỉ  yên,   từng thề yêu  trọn đời,
nay cúi đầu   khác.
“Nhi thần vô lễ, xin mẫu hậu đừng trách tội.”
Thái hậu  , ánh mắt ẩn ẩn ý  mà  như chứa gai nhọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trai-tim-quan-chua/chuong-2-nua-thang-truoc-xuat-gia.html.]
“Nếu   , ai gia sẽ  truy cứu chuyện vô lễ   của hoàng thượng nữa.”
Bà  sang , nắm lấy tay , giọng điềm nhiên:
“Hoàng thượng đến thật đúng lúc. Nửa tháng , A Dao sẽ thành hôn với thế tử Ninh An hầu.”
“Với tư cách là hoàng , hoàng thượng tiện thể tiễn   xuất giá luôn .”
Nghe xong lời , nắm đ.ấ.m của Hàn Cảnh Uyên khẽ run,  siết chặt .
Hắn miễn cưỡng , giọng trầm lạnh:
“Mẫu hậu,  cần gì  đùa như ?”
“Trẫm đến đây, là để đón A Dao về cung.”
Thái hậu lắc đầu, nét mặt bình thản mà lời   sắc như dao:
“Năm năm , chính ngươi phế bỏ con bé. Bây giờ, nó là hoàng  của ngươi,  còn là Thái tử phi nữa.”
“Huống chi, nó là dưỡng nữ của ai gia. Ngươi  đưa , là coi thường ai gia ?”
Thấy mềm  , Hàn Cảnh Uyên liền đổi sang cứng rắn, mạnh tay kéo  .
“Năm năm nay, đa tạ mẫu hậu  chăm sóc A Dao,”  , giọng gằn qua kẽ răng.
“ hôm nay — trẫm nhất định  đưa nàng .”
Ta vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay đang siết lấy cổ tay .
 sức  mạnh đến mức khiến  đau thắt.
“Hỗn xược!” — Thái hậu quát lớn, tiếng quát vang dội khắp điện.
“Hoàng đế, ngươi giỏi thật đấy.”
“A Dao  đính hôn với Ninh thế tử, tam thư lục lễ  qua ngũ lễ, ngươi còn  cướp thê tử của bề  ?”
Hàn Cảnh Uyên sững sờ,  đầu  , ánh mắt chứa đầy kinh hãi và  thể tin nổi.
“A Dao… nàng thật sự  đồng ý thành hôn với  khác?”
Ta khẽ , nụ   chua chát  như gió qua tro tàn.
Thực , năm đó khi   đưa đến Lạc Dương,  từng  ý định  về kinh thành.
Ta  thể tin  — ba năm tình nghĩa phu thê   vứt bỏ dễ dàng đến .
Ta  lén thu dọn hành lý,
cẩn thận cất cây trâm ngọc  từng tặng  — tín vật định tình —  trong tay áo.
Dự định nhân đêm tối, rời khỏi Thượng Dương cung.
 khi  đến cổng,   thấy Thái hậu  đó,  ánh trăng mờ lạnh.
“Mẫu hậu…” —  thất thanh gọi.
Bà  , thở dài:
“A Dao, con vẫn  chịu tin hoàng đế  ruồng bỏ con ?”
“Hắn và nha đầu họ Chiêu   sớm  tình ý. Ai gia   từ lâu .”
Ta cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
“… con  đồng ý chỉ  phi,  cũng  chịu ?”
Thượng Dương cung tĩnh mịch, trăng sáng mà lòng  chẳng  nổi một chút ánh sáng nào.
Trong vô  đêm dài nơi ,  trằn trọc  ngủ  — vì vẫn còn chút hy vọng mong manh rằng,
hắn chỉ bị ép buộc, chứ  từng muốn ruồng bỏ .
 đến khi Thái hậu khẽ lắc đầu,
  —
 thứ  thật sự kết thúc.
“Con  cố chấp như , ai gia sẽ thành  cho con.”
Khi , thái hậu  ở Thượng Dương cung hai năm.
 vì , bà lấy cớ  tế bái tổ tiên Lâm gia, để đưa  về kinh một chuyến.
Bà bảo  cải trang, đóng giả  thị nữ của .
Khi Hàn Cảnh Uyên đến đón bà, bên cạnh  là Chiêu Lăng Uyển trong trang phục hoàng hậu.
Nàng  khẽ hành lễ:
“Tham kiến mẫu hậu.”
Hàn Cảnh Uyên vội giải thích:
“Lăng Uyển  thai , trẫm sợ nàng  động thai khí, xin mẫu hậu lượng thứ.”