Ta cúi đầu   thái hậu, cơ thể khẽ run.
Mặc dù  che mạng, nhưng  cố ý cài lên tóc cây trâm ngọc mà  từng tặng.
Trong lòng vẫn còn một tia mong chờ.
 trong mắt , chỉ  Chiêu Lăng Uyển.
Hoàn   nhận  .
Để đón thái hậu về kinh,  đặc biệt mở yến tiệc chiêu đãi.
Trong bữa tiệc, Hàn Cảnh Uyên chậm rãi nhắc đến :
“Nghe , mẫu hậu  nhận Diệp Thương Dao  dưỡng nữ?”
Tim  khẽ run, mừng rỡ ngẩng đầu lên.
Một tiếng “Cảnh Uyên” suýt bật  khỏi miệng —
     thong thả  tiếp:
“Nhi thần vốn định để nàng  đến đạo quán Đạo Dương tu hành, nếu mẫu hậu  thích,  cứ để nàng  ở Thượng Dương cung hầu hạ mẫu hậu cả đời .”
Tim  rơi thẳng xuống hầm băng.
Cây trâm ngọc cấn  da đầu, lạnh buốt đến tận xương.
Thái hậu giả vờ vô tình :
“Hoàng đế, ai gia vẫn  hiểu.
Diệp Thương Dao  phạm  gì lớn,   phong hậu thì thôi,  ngay cả một phi vị cũng  chịu ban?”
Hàn Cảnh Uyên    thị nữ đang cúi đầu đeo mạng che mặt bên cạnh thái hậu chính là .
Hắn đáp, giọng khó xử:
“Trẫm vốn định phong nàng  phi, chỉ là Lăng Uyển thực sự  vui.
Chuyện nhỏ nhặt như , trẫm cũng  tiện khiến nàng  và nhà họ Chiêu mất mặt…”
Rồi  ngẩng lên, mỉm :
“Diệp thị bây giờ  thể hầu hạ mẫu hậu, cũng là phúc phận của nàng .”
Dưới lớp mạng che,  gần như  giữ nổi bình tĩnh.
Hóa , trong mắt  —   chẳng đáng giá đến .
Thái hậu liếc sang , giọng bỗng chậm :
“Hoàng đế, nếu ai gia hỏi,    gặp  nàng  một  nữa ?”
Hàn Cảnh Uyên thoáng sững ,   chút do dự đáp:
“Đa tạ ý  của mẫu hậu, chỉ là đường đến Lạc Dương xa xôi,  cần .
Huống hồ, Lăng Uyển đang  thai, trẫm sợ nàng  đau lòng…”
Ta khẽ , tự giễu.
Từ Lạc Dương đến kinh thành quả thật xa xôi —
  nguyện  vì .
Còn ,  chẳng  thấy  nữa.
Một lời như d.a.o cắt, khiến  bừng tỉnh.
Hóa ,   từng yêu .
Trong mắt , chỉ  quyền thế là đáng giá.
Còn , cùng cả Diệp gia từng vì  mà  sinh  tử,
rốt cuộc cũng chỉ là hòn đá lót đường cho con đường đế nghiệp của .
nguyenhong
Từ giây phút ,    c.h.ế.t tâm.
An phận ở  Thượng Dương cung, bên cạnh thái hậu,
và thuận theo ý bà, chấp nhận hôn sự với Ninh Yến.
Ninh Yến đối với  hết lòng,
 cũng  thể phụ lòng .
Khi  thấy ánh mắt đỏ ngầu của Hàn Cảnh Uyên,
 chỉ thấy nực .
Sớm   ngày hôm nay, cần gì ngày   ?
Chính   vứt bỏ ,  còn  níu kéo?
Hắn hiểu rõ, giờ  thể đưa   nữa.
Nếu  vẫn chỉ là dưỡng nữ của thái hậu,  còn  thể đổi  phận mà đón   cung.
 giờ,  là thê tử  cưới của bề .
Cướp vợ của thần tử,  là thế gia  công như Ninh An hầu —
Nước bọt của ngự sử đủ để dìm c.h.ế.t .
Khi hôn kỳ sắp đến,  vẫn cố tình ở  Lạc Dương,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trai-tim-quan-chua/chuong-3-gio-nguoc-kinh-thanh.html.]
dọn  Thượng Dương cung, ngày ngày tìm cơ hội gặp .
Dù  cố tránh, vẫn  thoát khỏi ánh mắt theo dõi của .
Một ,  nắm lấy tay áo , giọng khàn khàn:
“A Dao, khi  trẫm thật sự bất đắc dĩ.
Nhà họ Chiêu ép quá gắt, trẫm chỉ  đưa nàng  đạo quán để bảo  tính mạng, chứ nào  ruồng bỏ nàng.”
Hắn còn  nhiều,
nhưng  chẳng  lọt chữ nào.
Chỉ  đôi môi  mấp máy, lạnh lùng cắt ngang:
“Hoàng , mẫu hậu còn đang đợi thần . Xin cáo lui.”
Phía  bỗng vang lên một tiếng gọi đầy vui mừng:
“Dao Dao!”
Ta  đầu, thấy Ninh Yến đang bước tới,
 tay là hộp bánh ngọt của Phẩm Tâm Các — món  thích nhất.
Từ ngày đính hôn,  thường   Thượng Dương cung,
 thái hậu ngầm cho phép.
Chỉ là hôm nay,   mong  đến.
Bởi ánh mắt Hàn Cảnh Uyên   — sắc như dao.
“Ngươi chính là Ninh Yến?”
Giọng  trầm xuống, từng chữ nghiến .
Ninh Yến thoáng sững, thấy áo vàng rực rỡ  mới vội quỳ xuống:
“Thần tham kiến hoàng thượng.”
Hàn Cảnh Uyên  chằm chằm , im lặng một lúc  mới cho  dậy.
Ninh Yến trao hộp bánh cho  hầu, nắm tay  cáo lui.
“Đứng .”
Giọng  trầm lạnh vang lên  lưng.
“Trẫm  cho phép các ngươi  ?”
Ánh mắt  dừng ở bàn tay Ninh Yến đang nắm lấy .
“Nghe  Ninh thế tử từ nhỏ  giỏi võ,  là cùng trẫm tỷ thí một phen?”
Lòng  thoáng dâng dự cảm chẳng lành.
Hai  vốn  cùng trình độ,
nhưng chiêu nào của Hàn Cảnh Uyên cũng hiểm độc,
trong khi Ninh Yến vì sợ  tổn thương long thể nên chỉ  né tránh.
Vài hiệp qua , kiếm của  bất ngờ đ.â.m  chân Ninh Yến.
Ta còn  kịp kêu thì   ngã xuống, đau đớn.
Chân của Ninh Yến  thương nặng.
Khi  đến Ninh An hầu phủ thăm, phu nhân lo lắng hỏi:
“Quận chúa, chân A Yến  nông nỗi , hôn kỳ  nên hoãn  ?”
“Mẫu ,  .”
Giọng Ninh Yến vọng  từ trong phòng.
Ta vội đến gần, nắm tay .
“Ta   hoãn hôn kỳ, nhưng bây giờ …”
Chàng lắc đầu,  yếu ớt:
“Dao Dao,   cưới nàng càng sớm càng .
Hôn kỳ vẫn như cũ. Vài ngày nữa, chân  sẽ  thôi.”
Thấy ánh mắt  lo lắng, lòng  chua xót khôn nguôi.
“A Yến, xin … là  hại  chịu khổ.”
Chàng chỉ , vỗ nhẹ mu bàn tay .
Đang định  gì đó, bên ngoài bỗng  tiếng hoảng hốt:
“Thế tử, hoàng thượng giá lâm! Ngài đang  về phía !”
Ta và Ninh Yến  , đều hiểu rõ ý.
Hắn  đến.
Âm hồn bất tán đến thế ?
Vừa khiến    thương,
nay còn mặt dày tới tận cửa.