Theo bản năng,  cố nặn  một nụ , mấp máy môi  :
 
“Phu quân  gì ,  là Như nhi mà…”
 
Tạ Dung Dữ cong môi, nở một nụ  dịu dàng:
 
“Ta , nàng  .”
 
4
 
Ta thậm chí quên cả thở, chỉ hồi hộp nghĩ xem   để lộ sơ hở lúc nào.
 
Là đêm qua  quá buông thả ?
 
Hay là da thịt  thô ráp,  giống tiểu thư thế gia  nuôi nấng kỹ lưỡng, khiến  chạm  là nhận ?
 
Hoặc  lẽ giọng  tuy giống, nhưng khí chất thì  cách nào bắt chước, vô hình trung  bại lộ?
 
“Nàng tên là gì?”
 
Tạ Dung Dữ  hỏi. 
 
Ta nhắm mắt , như cam chịu  phận mà trả lời:
 
“…Tiểu Đàm.”
 
“Tiểu Đàm…”
 
Tạ Dung Dữ lẩm nhẩm, nghi hoặc :
 
“Ta nhớ trong phủ  một nha , cũng tên Tiểu Đàm.”
 
Ta  khổ gật đầu: 
 
“Thiếu gia, chính là .”
 
Không ngờ  vẫn còn nhớ tên .
 
Ta mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, sống nhờ việc giặt đồ thuê kiếm sống.
 
Năm mười hai tuổi, đồ giặt  trộm,   những  kiếm  tiền mà còn  đền   đồng xu  tích góp suốt mấy năm.
 
Rơi  cảnh đường cùng,  đành bán   Tạ phủ.
 
 Tạ phủ cũng   nơi dễ sống.
 
Ta còn nhỏ, thường xuyên  bắt nạt. 
 
Có khi cơm  dọn ,  còn  kịp ăn thì   cướp sạch.
 
Một  đói quá chịu  nổi,  lén  bếp trộm một cái màn thầu.
 
Kết quả  bắt tại trận, quản sự  giặc trong nhà khó phòng, để tránh hậu họa thì định xử lý thẳng tay.
 
 lúc đó, Tạ Dung Dữ  học về, bắt gặp chuyện ,   giúp  một câu:
 
“Nếu   đói quá, ai   trộm cướp? Để  trong phủ đói thành như , các ngươi nên tự xem  .”
 
Chàng tha cho  một mạng, còn bảo tiểu đồng mang một phần điểm tâm  mang về đưa cho .
 
Sau đó, quản gia nghiêm khắc điều tra chuyện bắt nạt trong phủ, nhờ lời của Tạ Dung Dữ,  còn ai dám bắt nạt  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tram-huong-noi-tay/4.html.]
 
Ta  phận thấp hèn, chỉ  thể bận rộn ở hậu viện,   cơ hội  lời cảm tạ  mặt .
 
Sau ,  mua một tập thơ của Tạ Dung Dữ, bắt đầu học chữ.
 
Hỏi đông hỏi tây, năm năm trời,  mới miễn cưỡng nhận   hết mặt chữ trong sách.
 
Ân nghĩa một bữa cơm của , đến giờ  vẫn nhớ.
 
Ta vẫn luôn mong  cơ hội cảm tạ .
 
Ai ngờ  phận xoay vần,    chọn    thế, gả cho Tạ Dung Dữ.
 
Dường như    thở gấp gáp của , bàn tay ấm áp của Tạ Dung Dữ nắm lấy tay .
 
Chàng vuốt ve những vết chai trong lòng bàn tay , dịu dàng an ủi:
 
“Đừng sợ, Tiểu Đàm,  sẽ   gì nàng cả.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta an tâm hơn đôi chút, mới hỏi điều  băn khoăn bấy lâu:
 
“Thiếu gia, ngài phát hiện    Lâm tiểu thư từ khi nào?”
 
Tạ Dung Dữ thở dài: 
 
“Đêm qua.”
 
“Đêm qua?”
 
“Đêm qua… khi hôn nàng.”
 
Mặt  lập tức đỏ bừng. 
 
Ta nhớ  đêm qua,  dịu dàng hôn ,  đó bế  lên giường, nhưng   động phòng.
 
Thì  là .
 
Chàng nhàn nhạt :
 
“Trên  nàng  mùi tẩy giặt từ bồ kết, còn Kính Như, Lâm tiểu thư mười ngón tay  từng dính nước, tuyệt đối sẽ   mùi đó.”
 
Ta cúi đầu ngửi thử  , nhưng  ngửi  gì cả.
 
Chắc là do nhiều năm giặt giũ, mùi bồ kết  ngấm  , trở nên quá quen thuộc.
 
Ta cúi đầu :
 
“Thiếu gia, xin  ngài.”
 
Bàn tay Tạ Dung Dữ vẫn ấm áp nắm lấy tay , xoa dịu tâm trạng rối bời của .
 
“Không   Tiểu Đàm, mùi đó  hề khó ngửi. Hơn nữa…”
 
Chàng dừng một chút,  :
 
“Ta  thể đoán  vì  mẫu   chọn nàng đóng giả Kính Như. Khi  còn  là gì, nàng  đồng ý với bà . Dù thế nào  nữa,  cũng cảm kích tấm lòng của nàng.”
 
Chàng  dùng lực, kéo   lòng.
 
“Tiểu Đàm, chúng   bái thiên địa, từ nay về , nàng chính là thê tử của , Tạ Dung Dữ, đường hoàng chính danh.”