Xung quanh vang lên tiếng hít thở liên miên,     đầy phẫn hận.
Ngay cả Tam trưởng lão tự xưng thanh chính liêm khiết cũng hừ lạnh một tiếng, sầm mặt:
" là phàm phu tục tử, tâm tư ác độc như ,   khoan dung độ lượng , hà tất  đẩy    chỗ chết?"
Ta  lên tiếng, cố gắng giữ cho cơ thể đang run rẩy  vững.
Sau đó cụp mắt xuống, quyết  buông lời nhượng bộ.
Trong tu tiên giới   nhiều tông môn  ưa Linh Kiếm Tông, nếu chuyện    giải quyết  thỏa, tất sẽ để  nhược điểm.
Nhất thời,   giằng co  xong.
Đột nhiên,   tử kích động  hư , kinh hô:
"Quân Hoa Tiên Tôn  trở !"
5
Mọi  đều thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Quân Hoa,  nhất kiếm đạo Cửu Châu hiện nay, nam chính của truyện.
Cũng là sư tôn của Thôi Phục Linh.
Chỉ thấy một nam nhân đạp phá hư , tóc bạc trắng, phong hoa tuyệt đại, tiên khí phiêu dật.
Hắn bước đến, lạnh nhạt ôm Thôi Phục Linh đang quỳ  mặt đất dậy.
Trong chốc lát, vết thương do dập đầu  trán nàng   biến mất.
Nhìn thấy , Thôi Phục Linh vùi đầu  nức nở.
"Bổn tôn mới   một ngày,   chật vật như ?"
Dạ Quân Hoa buồn  vỗ lưng an ủi nàng , cúi đầu    giống như đang  một con kiến hôi.
Hắn lạnh nhạt thanh cao, ghét bỏ   đầy  m.á.u me:
"Nhốt  cấm địa, chờ xét xử ."
Nói xong,   cho phép phản bác ôm  rời .
Ta tê dại nhếch khóe miệng, nở nụ  khó coi.
Chờ xét xử , còn  gì cần xét xử nữa?
Bất quá chỉ là một đám cặn bã đội lốt đạo mạo, thông đồng  bậy!
Hắn cũng đáng chết!
Ta đang định mở miệng nhổ nước bọt,  phát hiện     lén thi triển cấm thanh thuật.
Nhìn  Tam sư  chính trực công bằng bên cạnh giấu một lá truyền âm phù trong tay.
Lúc   mới hiểu ,    đại trận của tông môn, những lời bọn họ   Thôi Phục Linh chịu phạt bất quá chỉ là một màn kịch.
Chỉ là để chờ Dạ Quân Hoa trở về kéo dài thời gian mà thôi.
Khi  kéo xuống,  nhịn đau đớn khắp , chỉ cảm thấy buồn .
Buồn  cho những kẻ tu tiên.
Nếu   chết, đời   nhất định  đem cả Linh Kiếm Tông  nghiền nát thành tro!
6
Buổi tối,  và Thôi Phục Linh  nhốt  hai phòng cấm địa khác .
Phòng cấm địa của Linh Kiếm Tông cách biệt với bên ngoài, cực kỳ lạnh lẽo.
Thôi Phục Linh là  tu tiên, thể chất cường hãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tram-tien/chuong-2.html.]
Ta chỉ là phàm nhân, chỉ trong chốc lát   đông cứng đến mất hết cảm giác.
Run rẩy cuộn tròn trong góc,     nhai nát từng chút một những cây thuốc còn sót  trong túi vải.
Lại đem bã thuốc đắp lên bàn tay  đánh gãy đang  ngừng chảy máu.
Ngày đó một  lên núi hái thuốc,   cẩn thận lăn xuống vách núi, đập đầu.
Khi tỉnh  mới , thế giới  bất quá chỉ là một quyển truyện tu tiên.
Bên trong   tên của .
Chỉ  rằng nữ chính Thôi Phục Linh giận dỗi rời khỏi tông môn, trong cơn thịnh nộ  tùy ý vận chuyển hỏa linh căn thiêu rụi một ngọn núi nhỏ tên là Tiểu Hương Sơn  đường .
Mà nhà , ở ngay  chân Tiểu Hương Sơn.
Khi  lảo đảo bò về, bi kịch   thể cứu vãn.
Cha, , nhị , tam , tứ ...
Ta cắn răng lau  nước mắt nơi khóe mi, mơ màng nhắm mắt .
Không thể chết,   thể chết.
Ta nhất định  báo thù cho bọn họ!
7
Đêm càng khuya,     lén áp giải đến  đỉnh núi nơi Dạ Quân Hoa ở.
Bên cạnh Thôi Phục Linh cũng đang quỳ.
Người nọ   bàn đá uống , một  cao ngạo lạnh lùng:
"Thôi Phục Linh xúc động lỗ mãng, lưu đày   tử ngoại môn. Còn ngươi, nếu chịu từ bỏ những tạp niệm tục thế trong lòng, từ nay về   thể bái bổn tôn  thầy, trở thành  tử ngoại môn của Linh Kiếm Tông."
Ánh mắt của  lướt qua Thôi Phục Linh đang đỏ hoe mắt, dừng   mặt .
Trong tu tiên giới,   đều ca ngợi Quân Hoa Tiên Tôn thanh chính nghiêm minh, là quân tử tuyệt vô cận hữu  đời.
Có thể  đồ  của , bái nhập Linh Kiếm Tông, là phúc phận mà phàm nhân ba đời cầu cũng  .
 mà, phúc phận    cần:
"Ta  phục."
"Chuyện  Chấp Pháp Đường  giao cho bổn tôn quyết định, nếu ngươi đồng ý, bổn tôn sẽ cho ngươi một hứa hẹn."
Trong mắt Dạ Quân Hoa ẩn chứa uy h.i.ế.p nhàn nhạt, khiến   lạnh cả .
Ý của  là, Chấp Pháp Đường sẽ   chủ cho  nữa.
Kết luận  định  do  quyết định, hoặc là đồng ý, hoặc là chết.
Đêm lạnh như nước,  nhịn đau đớn trong cơ thể, gian nan gật đầu.
Sống sót,  sống sót  .
Dạ Quân Hoa hài lòng , trong mắt  thêm chút khinh miệt:
"Vào tiên môn  cắt đứt trần duyên, những ân oán của phàm phu tục tử các ngươi đừng nhắc đến nữa, khiến   chán ghét."
"Được."
Ta nghiến răng đồng ý, trong mắt là một mảnh u ám.
Đệ tử hầu hạ bên cạnh  nhân cơ hội chế nhạo:
"Còn tưởng là  trọng tình trọng nghĩa, bất quá chỉ là kẻ nhân cơ hội  càn để leo lên tiên duyên mà thôi."
Ta im lặng quỳ, cúi đầu  phản bác.
Thôi Phục Linh bên cạnh sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp đổ, nàng  nghẹn ngào chúc mừng:
"Chúc mừng sư ,   chúng  là đồng môn. Sư tôn nhân hậu,   nhất định sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn..."