Ta một  về nhà .
Vừa bước  sân,  bỗng khựng , ngẩng đầu  trời. 
Một giọt nước mát lạnh rơi xuống mặt,  mừng rỡ reo lên: "Nhị ca!"
Nhị ca từ trong nhà bước : "Sao ?"
Ta chỉ tay lên trời, lắp bắp : "Mưa, mưa, mưa !"
Vừa dứt lời,   chạy vội  sân.
Những hạt mưa lớn hơn rơi xuống lòng bàn tay chúng ,   , vẻ mặt đầy xúc động: "Thật sự mưa ."
Ta vui mừng đến phát : "Mưa , thật sự mưa !"
Nhị ca ôm chầm lấy ,  lớn: "Mùa màng  cứu ,   sẽ   chịu đói nữa."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Ni Nhi," Nhị ca dùng tay áo lau nước mưa  mặt: "Muội chính là ngôi  may mắn của nhà chúng ,   đến, nhà chúng   sự đều   hơn."
Ta ngây ngô : "Vậy thì nhị ca nhất định sẽ thi đậu tú tài."
Nhị ca cũng đưa tay lau mặt cho : "Ừ, nhị ca sẽ cố gắng học hành, để Ni Nhi  hưởng phúc!"
Cơn mưa  kéo dài rả rích ba ngày liền.
Mưa xuống, cây cối hồi sinh, lòng  cũng như  sống .
Cuối tháng bảy, cha của Cố đại nương qua đời,  cùng nhị ca và tam ca đến phúng viếng.
Đại ca cũng vội vã trở về,   thẳng đến Lục gia trang.
Đám tang  tổ chức khá long trọng,   giúp  gì nhiều, cũng  dám gây thêm phiền phức, chỉ cầm chổi quét dọn trong ngoài sân.
Bỗng  một thiếu niên giẫm lên cái chổi của ,   hỏi: "Ngươi là thê tử của ba   Cố gia ?"
Ta lắc đầu: "Ta,    là thê tử của ai cả."
"Chưa ngủ với ngươi ? Cả ba  đều  ?"
Thiếu niên  gầy gò, hàm răng vàng khè, miệng  hôi hám,  vội lùi  xa.
"Cố Hoài  hai mươi tuổi  mà vẫn nhịn  ư?" 
Thiếu niên  đánh giá ,  chép miệng: "Tuy  gầy yếu một chút, nhưng dù  cũng là nữ nhân mà."
Hắn  dứt lời thì  ai đó đ.ấ.m cho một cú ngã lăn  đất.
"Miệng chó  mọc  ngà voi!" Đại ca tức giận quát.
“Đại ca!" Ta òa , đại ca vội vàng đỡ lấy , ôm   lòng. 
Nhị ca và tam ca thấy  liền xông tới, ấn tên thiếu niên  xuống đất mà đánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tram-xuan-son/chuong-7.html.]
Tên thiếu niên  miệng lưỡi dơ bẩn: "Ba  các ngươi đều tức giận như ,  thế nào? Chẳng lẽ ba  định cùng cưới một nữ nhân ? Ha ha ha ha."
"Miệng thúi như hố xí!" Tam ca tức giận tung một quyền khiến   m.á.u mũi chảy ròng ròng.
Rất nhiều   xem náo nhiệt, đại ca ôm  trở về phòng, dịu dàng : "Muội  đừng sợ,  đại ca ở đây ."
Ta được  đưa  phòng, đóng cửa .
Hôm đó, đại ca và hai vị đệ đệ cùng đám   do tên  gọi tới đánh  một trận long trời lở đất, ai nấy đều mang thương tích đầy .
Cố lão cha và Cố đại nương  về sớm, gọi cả ba  con trai  phòng để bàn chuyện.
"Ba đứa rút thăm . Sau  con bé sẽ là thê tử của ai,  quyết định ngay. Để lâu, chuyện lan  ngoài thì chẳng  cho ai, cả Ni nhi lẫn các con."
Ta ngây , chẳng    sẽ để  tự  lựa chọn ? Giờ   rút thăm ư?
Ta  nhịn  vểnh tai lên ,   thấy đại ca : "Người đời   gì mặc kệ họ, dù    thế nào, họ cũng sẽ luôn  lời gièm pha."
Nhị ca tiếp lời: "Cha, huống chi Ni Nhi còn nhỏ, hiện tại rút thăm đối với   là  công bằng."
Tam ca lớn tiếng: "Rút thăm gì chứ,   là để Ni Nhi tự  chọn lựa  mà!"
Cố lão cha  đồng ý, nhưng  lay chuyển  ý chí của ba  con trai, đành  thôi.
Một lát , đại ca xách bọc hành lý  . 
Thấy  đang ở trong sân,  dừng bước, thấp giọng  với : "Muội ,  về doanh trại , Trung thu sẽ trở ."
"Đại ca chờ  một chút!" Ta chạy  lấy bánh đưa cho : "Đại ca,  nhớ sớm  về nhé!"
Đại ca   vài bước, bỗng nhiên  đầu   , dịu dàng hỏi: "Muội   sớm  về ?"
Ta gật đầu lia lịa: "Vâng ạ!"
Đại ca   thật lâu,  mỉm  đáp: "Được,  sẽ sớm  về."
Hôm , Cố đại nương dẫn  đến trấn  họp chợ.
Khi  khỏi chợ,  thấy   bày một sạp hàng nhỏ ven đường bán đồ nguội.
Sạp hàng  đơn giản, chỉ  một tấm ván gỗ,  đó đặt một chiếc nồi sắt lớn. 
Khách đến mua đều tự mang theo bát.
Đồ nguội ở đây bán  đắt, nên khách   tấp nập.
Trở về nhà,  cứ mãi suy nghĩ về việc bán bánh hạt dẻ.
Ta đem ý tưởng   với tam ca, tam ca lập tức vỗ tay khen .
Được tam ca ủng hộ,  càng thêm tự tin. 
Ta mua hai cân đường, tối đó, chúng  trốn trong bếp  bánh hạt dẻ.
Nhị ca còn  cho  mấy cái khuôn hình cá nhỏ, khỉ con   mắt.