Trấn Bắc Vương Phi - Chương 1: Ngày đính hôn bị sỉ nhục
    Cập nhật lúc: 2025-10-27 14:33:49
    Lượt xem: 187 
Vì giúp biểu Hứa Nhược Vi xả giận, ngày đính hôn, Chu Dật Hành cố tình đến cửa như hẹn.
Hắn chỉ sai một tiểu đồng đến truyền lời:
“Lần nàng giành cây trâm mà Nhược Vi thích, suốt một đêm. Hôm nay chỉ là cho nàng một bài học. Bao giờ nàng chịu xin Nhược Vi, sẽ đến cầu hôn.”
Chỉ một đêm, – Trì Nhược Lam – trở thành trò khắp kinh thành.
Huynh trưởng Trì Ngọc Lâm nhẹ giọng :
“Nhược Vi vốn yếu đuối, để trút giận một chút là . Dù Chu Dật Hành cũng là vị hôn phu của , chậm vài ngày đến cầu hôn thì gì nghiêm trọng .”
Không nghiêm trọng ?
Thể diện của Trì gia, ai giẫm là giẫm.
Ta xoay , nhận lấy cưới từ hầu của Trấn Bắc Vương.
“Phụ , hôn sự với Trấn Bắc Vương — nữ nhi đồng ý.”
Ngày mùng tám tháng Sáu, mặt trời lặn núi, của phủ Tĩnh Viễn Hầu vẫn tới.
Khách khứa trong sảnh bắt đầu thì thầm bàn tán, ngay cả tộc nhân Trì gia cũng mất kiên nhẫn.
Bà v.ú thấp giọng hỏi:
“Tiểu thư, cần phái đến phủ Tĩnh Viễn Hầu xem ?”
Ta chỉ khẽ lắc đầu. Giờ lành qua, Chu Dật Hành sẽ đến nữa.
Cửa lớn mở, quản gia dẫn một tiểu đồng bước — là Thanh Tùng, tùy tùng cận của Chu Dật Hành.
Hắn ngẩng đầu, dõng dạc :
“Thế tử nhà chúng bảo, hôm nay là bài học dành cho Trì tiểu thư. Bao giờ Trì tiểu thư chịu xin Hứa tiểu thư, đợi nguôi giận, sẽ đến cầu hôn.”
Hắn còn thêm, giọng chút kính trọng:
“Cây trâm ngọc của Hứa tiểu thư mà cô giành lấy, cũng nên trả . Cô là danh môn khuê nữ, cướp đồ của khác?”
Nói xong, bỏ , khỏi viện quên dặn với quản gia:
“Thế tử dặn mang hộp điểm tâm tặng cho biểu tiểu thư, là đích xếp hàng mua bánh đào hoa.”
Âm thanh dần xa.
Bà v.ú tức đến run :
“Tiểu thư, Chu thế tử thật quá đáng! Chỉ vì Hứa tiểu thư mà dám khiến mất mặt đến mức !”
Nha Quan Họa giậm chân:
“Giờ đây? Lão gia, phu nhân đều về, chẳng ai chủ cho tiểu thư. Chẳng lẽ cứ để họ chà đạp thế ?”
Lời còn dứt, cửa viện mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phi/chuong-1-ngay-dinh-hon-bi-si-nhuc.html.]
Trì Ngọc Lâm bước , phía là Hứa Nhược Vi — dáng vẻ yếu đuối, đôi mắt ửng đỏ, ôm theo hộp bánh đào hoa.
Nàng bước tới, đặt hộp bánh lên án kỷ, “phịch” một tiếng quỳ xuống:
“Biểu tỷ, ngờ thế tử vì mà nổi giận, đến nỗi đến cửa cầu hôn. Tất cả đều là của .”
Trì Ngọc Lâm lập tức đỡ nàng dậy, giọng đầy bênh vực:
“Nhược Vi, gì . Mọi chuyện đều do Nhược Lam chịu nhường cây trâm . Dật Hành cũng chỉ là giúp hả giận, dằn bớt tính khí của nó. Bằng , ai nó sẽ gây chuyện gì nữa.”
Hứa Nhược Vi lắc đầu, nước mắt long lanh:
“Biểu ca, tất cả đều là của . Là nên thích cây trâm . Thân phận thấp kém, xứng chạm vật quý như . Biểu tỷ chịu nhường, chắc chắn là lý do.”
“Muội chỉ là một cô nương mồ côi nương nhờ trong phủ mà thôi…”
“Đừng !” — Trì Ngọc Lâm vội cắt lời — “Ta vẫn luôn xem như ruột. Muội cũng là tiểu thư danh chính ngôn thuận trong phủ .”
Rồi sang , ánh mắt lạnh lùng:
“Nhược Lam, còn cứng rắn đến bao giờ? Muội thấy Nhược Vi đau lòng đến thế nào ? Nhường cây trâm cho thì ? Làm ầm lên như lợi gì cho ?”
“Bên ngoài đều đồn Trì gia nữ nhi ích kỷ, vì một cây trâm mà đến cả hôn ước cũng nhà trai khinh thường. Muội còn mặt mũi nào nữa?”
Ta vị trưởng từng hết lòng che chở , giờ đây vì một biểu mà sẵn sàng trách mặt ngoài — trong lòng chỉ còn nỗi chua xót tê dại.
Từ ngày Hứa Nhược Vi bước phủ, còn là trưởng của nữa.
Chỉ cần nàng , nhất định sẽ là sai.
Chỉ cần nàng rơi nước mắt, thiên hạ đều cúi đầu nàng.
Ba năm nay, Trì Ngọc Lâm còn là vị trưởng từng che chở .
nguyenhong
Huynh giờ là ca ca của Hứa Nhược Vi.
Ta rõ, sẽ về phía .
trong lòng vẫn dấy lên một tia hy vọng — hy vọng thể chủ, đỡ cho một câu.
Thế nhưng, tia hy vọng mong manh tan biến trong từng lời trách mắng lạnh lùng.
Lòng dần nguội lạnh.
Ta rút trâm ngọc đầu xuống, đặt mặt và Hứa Nhược Vi.
“Biểu thích cây trâm ,” nhạt, “ xem, nhường nó cho nàng ?”
Trì Ngọc Lâm thấy cây trâm, sắc mặt lập tức cứng .
Đó là trâm ngọc truyền đời trăm năm của Trì gia, tượng trưng cho dòng chính nữ Trì thị — vật định phận, cũng là chứng tín của chính thê.
Người ngoài, dẫu là biểu yêu quý đến , cũng thể mơ tưởng đội lên đầu.
Nếu dám mở miệng “nên nhường”, thì ngày mai, chắc chắn sẽ quỳ linh vị tổ tiên trong từ đường Trì gia.
Ta nhẹ giọng :
“Bằng , hỏi các vị tộc lão xem, cây trâm thể đem tặng cho Hứa Nhược Vi ?”