Sắc mặt Chu Dật Hành tái nhợt, bước lên một bước, vội vàng giải thích:
“Không  như thế . Ta luôn thích Nhược Lam, chỉ là Nhược Vi đáng thương,   bảo vệ nàng  nhiều hơn một chút mà thôi.”
Ta mỉm , nụ  chua chát mà tàn nhẫn:
“Chu Dật Hành,  thì về  ngươi cứ bảo vệ nàng . Sẽ  còn ai cản ngươi nữa.”
Khoảnh khắc , giữa tiếng hít thở nặng nề của  ,  xoay  rời khỏi đại sảnh. Ánh sáng hoàng hôn trút lên vai, kéo dài bóng  đến tận bậc thềm.
Từ nay về , Chu Dật Hành cùng Hứa Nhược Vi — mặc họ  dây dưa thế nào — đều  còn liên quan đến  nữa.
Hứa Nhược Vi khẽ quỳ xuống, dáng vẻ yếu ớt, giọng run rẩy:
“Di mẫu, tất cả đều là  của Nhược Vi.”
Mẫu     ghế chủ, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Nhược Vi,  ngươi là nghĩa nữ của . Khi đó, bà  tư thông với  khác  sinh  ngươi,  đó mang ngươi gửi   cửa phủ, chẳng buồn hỏi han nữa. Ta thấy ngươi đáng thương nên mới cưu mang, cho ở  phủ Trì.”
Bà nhếch môi,  nhạt:
“Không ngờ, ngươi và  ngươi cùng một giuộc — ngoài mặt thì yếu đuối, bên trong  đầy tâm cơ. Ta chỉ rời phủ mấy năm, ngươi  dám giở trò thủ đoạn với chính con gái .”
Bà chỉ  :
“Nó là m.á.u mủ ruột thịt của , mà   ngươi bắt nạt đến mức  chịu tiếng oan khắp nơi.”
Giọng mẫu  sắc lạnh hơn dao:
“Hứa Nhược Vi, thực  giữa  và ngươi chẳng  chút m.á.u mủ gì. Ta cũng   di mẫu ruột ngươi. Vậy xin , nhà họ Trì   còn dung nạp nổi ngươi nữa. Tự  thu dọn đồ đạc, rời khỏi phủ .”
Hứa Nhược Vi    ngờ chiêu “giả yếu đuối” của   phản tác dụng như thế.
Nàng run rẩy quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa:
“Di mẫu, xin  đừng đuổi Nhược Vi … Nhược Vi   còn ai  thích, nếu rời khỏi phủ, con  nương tựa  ?”
Nàng dập đầu liên tục,    cầu xin:
“Sau  con  dám tranh giành gì với biểu tỷ nữa, con xin , con thật lòng xin …”
Mẫu   nàng lạnh lùng, giọng khô khốc:
“Ngươi giả bộ như thế, đúng là khiến   mủi lòng, nhưng đáng tiếc,    bọn đàn ông ngu  . Những trò như ,   chủ nội viện như  chỉ  qua là hiểu rõ.”
Bà phất tay:
“Lý mama, đưa Hứa Nhược Vi lui xuống. Thu dọn hành lý, sáng mai đưa  khỏi phủ. Sẽ cho ngươi một khoản tiền  vốn, từ nay về  giữa ngươi và nhà họ Trì,  còn liên quan gì nữa.”
Cả đại sảnh im phăng phắc.
Hứa Nhược Vi c.h.ế.t sững — nàng hiểu rõ, nếu còn ở trong phủ, nàng vẫn  cơ hội tiếp xúc với quyền quý, mượn danh “nghĩa nữ họ Trì” mà bước chân  hào môn.
nguyenhong
 một khi  đuổi  khỏi đây, nàng chẳng khác nào một cô nhi  danh  phận, chẳng còn ai đoái hoài.
Nàng tuyệt vọng ngẩng lên Trì Ngọc Lâm, nước mắt lăn dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phi/chuong-6-bai-lo.html.]
“Mẫu ,  ! Nhược Vi là cháu gái của ,   thể nhẫn tâm đuổi nàng  ngoài? Một nữ tử yếu ớt như nàng, bên ngoài đầy nguy hiểm…”
Mẫu  liếc sang ca ca , Trì Ngọc Lâm, ánh mắt lạnh lẽo:
“Nhược Lam   đúng. Con luôn bênh vực Hứa Nhược Vi, mà con gái      giẫm đạp. Rốt cuộc, con còn nhớ  là  của Trì gia  ?”
Ta siết chặt tay,  thẳng  :
“Ca ca, mẫu   ở phủ, là  ngày ngày ở bên Hứa Nhược Vi thì đúng hơn.”
Giọng  sắc như lưỡi dao:
“Trong mắt   từng   là , giờ   thành nàng  ở bên cạnh ?”
Ta tiến thêm một bước, đôi mắt  rời nàng  đang quỳ  đất:
“Trong suốt hai, ba năm qua,  để nàng  lấy   bao thứ từ chỗ , giờ cũng nên để nàng  trả   khi rời .”
Ta dừng một nhịp,  lạnh lẽo  tiếp:
“Dù  cũng   ít trang sức mang dấu của nhà họ Trì, thậm chí cả sính lễ tổ mẫu để  cho . Khi    chỉ mượn cho nàng  đeo, nhưng mãi chẳng trả. Nay nàng sắp   —  trả thì cũng khó coi quá.”
Không khí trong sảnh trở nên đặc quánh.
Sắc mặt Hứa Nhược Vi tái nhợt, đôi môi run rẩy —  ngờ, chỉ một câu  của    thể đẩy nàng  tuyệt cảnh.
Còn , chỉ khẽ mỉm .
Trò chơi … mới chỉ bắt đầu.
Hứa Nhược Vi  Lý ma ma dẫn  thu dọn đồ đạc.
Những món  trả  cho   chất  giữa sân — từng rương, từng rương, xếp chồng lên  cao đến mức hạ nhân  chạy tới phụ khiêng.
Trì Ngọc Lâm trông thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch, lẩm bẩm:
“Không thể nào… Nhược Vi  gì  nhiều đồ như  …”
Ta mỉm , giọng nhẹ nhàng nhưng từng chữ rơi xuống như d.a.o bén:
“Huynh ngày nào cũng sai  đến viện  lấy đồ dỗ nàng  vui, lâu dần,  còn nhớ nổi  lấy bao nhiêu?”
Ta bước đến từng chiếc rương, mở nắp, để ánh sáng soi rõ bên trong — trang sức vàng bạc, lụa là, ngọc bội, cổ cầm,  là của hồi môn cha  để  cho .
Những món ,  từng  chỉ mượn tạm, giờ trả , rốt cuộc  chất đầy cả sân.
Ta chậm rãi lấy  một chiếc hộp gỗ nhỏ, phủ bụi thời gian, khẽ ném xuống đất.
“Cái  thì  cần trả  nữa.”
Chiếc hộp bật mở.
Bên trong là một con búp bê gỗ nhỏ, khắc bằng tay, dáng dấp ngây ngô non nớt — là hình dáng  khi còn bé.
Đó là món quà duy nhất  từng tự tay  tặng .
Năm  mười tuổi,   suốt đêm  ánh đèn dầu,  khắc  , “Sau  Lam Lam lớn ,  sẽ vẫn bảo vệ  như thế .”