chỉ một  Hứa Nhược Vi  thấy, nàng rưng rưng  rằng, cả đời  từng  ai vì nàng mà  điều gì như thế.
Huynh  , lòng mềm nhũn, liền giật  món quà từ tay ,  rằng “giữ giúp một thời gian”,  chẳng bao giờ  thấy nó nữa.
Hóa … là để tặng  cho nàng .
Trì Ngọc Lâm sững , vội bước tới nhặt con búp bê lên, giọng khàn :
“Lam Lam, đây là tiểu tượng  khắc cho  mà… do chính tay  ,  nhớ rõ từng nét dao…”
Ta khẽ  , ánh mắt bình thản đến lạnh :
“   tặng nó cho Hứa Nhược Vi . Vậy thì nó  còn là của  nữa.”
Huynh nghẹn lời, ánh mắt hoảng hốt như  đ.á.n.h mất thứ gì đó mãi mãi.
Ta khẽ nhếch môi, từng lời bật  lạnh lẽo như sương đêm:
“Ta bây giờ cũng  còn là đứa bé năm xưa,  cần những món quà   đem đổi lấy thương hại. Cũng  cần   chỉ  nghiêng lòng về kẻ khác.”
Ta  lưng bước , tà váy khẽ quét qua nền đá lạnh.
Sau lưng, tiếng búp bê gỗ rơi xuống vang lên khô khốc — như tiếng rạn vỡ của tình , của ký ức, và của thứ tình cảm một thời  từng xem là quý giá nhất.
Khi  rời khỏi sân, gió đêm thổi qua, thổi tắt ngọn đèn treo  hiên.
Trong bóng tối, Trì Ngọc Lâm  sững giữa những chiếc rương vàng bạc, mà chỉ còn  một thứ   thể trả — lòng tin của Trì Nhược Lam.
Đêm đó, gió trong phủ Trì lạnh đến thấu xương.
Trì Ngọc Lâm  phụ  phạt quỳ ở từ đường, cả đêm    dậy. Chu Dật Hành thì   phủ Tĩnh Viễn hầu đưa ,  kịp  thêm nửa lời.
Còn Hứa Nhược Vi – từ “biểu  đáng thương” hóa thành kẻ  ghét bỏ –  giam chặt trong viện riêng, canh giữ nghiêm ngặt, chờ sáng sẽ  đuổi khỏi phủ.
Dù nàng  lóc cầu xin, bọn bà tử  gác ngoài cửa chỉ lạnh giọng :
“Biểu tiểu thư cứ nghỉ ngơi , dù   đến sáng cũng chẳng ai đến . Bây giờ công tử nhà  còn lo  xong  , cả phủ  sẽ chẳng ai dám cứu  .”
Ta  trong phòng cùng phụ mẫu, hương nến phảng phất, mà sắc mặt hai  đều trầm trọng.
Phụ  khẽ vỗ vai , giọng mang theo thương xót lẫn tự hào:
“Lam nhi ngoan của , những năm cha  vắng nhà, con  chịu uất ức nhiều .”
Mẫu  liếc sang phụ , ánh mắt phẫn nộ:
“Phủ Tĩnh Viễn hầu mà cũng dám mơ cưới nữ nhi của Trì gia? Một kẻ hẹp hòi,  phân trắng đen,  lấy danh nghĩa ‘vì biểu  đáng thương’ để mắng con gái  giữa tiệc hỏi cưới! Hắn tưởng con gái nhà Trì gia  gả cho  thì sẽ chẳng ai cưới nổi chắc?  là  mơ.”
Nói đoạn, phụ  mở chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong n.g.ự.c , đặt lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tran-bac-vuong-phi/chuong-7-lua-chon-cua-tri-gia.html.]
Bên trong xếp gọn mấy tấm  mời đỏ thẫm, từng tấm đều in dấu triện vàng của các gia tộc quyền thế trong triều.
“Lam nhi, đây là những  đến cầu hôn con khi cha còn trấn thủ phương Bắc. Có vị là phiêu kỵ tướng quân,  thế tử phủ Ninh Viễn hầu, đều là nhân tài. À… còn  cả Trấn Bắc vương –   tính tình lạnh lùng, nhưng trong phủ ngay cả muỗi cũng là đực, một  cũng  .”
Ta ngẩng đầu, khẽ chạm tay lên tấm  màu son ghi dòng chữ “Trấn Bắc vương Tạ Trừng.”
Vị vương gia  là   ruột của hoàng thượng, danh tướng của triều đình,   gọi là “Chiến thần Bắc cảnh.”
Nghe    tay tàn quyết, m.á.u lạnh vô tình, nhưng cũng là kẻ trung thành và  hùng bậc nhất.
Bao nhiêu cô nương trong kinh thành mơ   Vương phi, mà vẫn  ai lọt  mắt .
Ta khẽ , giọng dứt khoát:
“Phụ , con  gả cho Trấn Bắc vương.”
Phụ  ngẩng đầu, thoáng sững sờ,  bật  sang sảng:
“Tốt!  là nữ nhi Trì gia! Một khi  gả, thì  gả cho kẻ khiến thiên hạ  ai dám khinh thường. Trấn Bắc vương  cùng  từ biên ải trở về, mai  sẽ đích  mang  mời đến phủ . Từ nay con chính là  Trấn Bắc vương phi.”
nguyenhong
Mẫu  mỉm , nắm tay  thật chặt:
“Lần , xem ai còn dám chỉ trỏ  lưng con.”
Sáng hôm ,   tiếng huyên náo ngoài cổng  tỉnh giấc.
Quan Họa vội chạy  bẩm:
“Tiểu thư, biểu tiểu thư Hứa Nhược Vi đang quỳ  cổng phủ. Nàng     kêu, ai  ngang cũng dừng  xem. Bọn hạ nhân  trông chẳng khác gì một màn diễn bi ai, nếu   còn tưởng nhà  ngược đãi nàng .”
Nàng  vẫn  chịu rời  — thật là    hổ.
Ta còn  kịp đáp, thì bên ngoài vang lên tiếng quát giận dữ của Trì Ngọc Lâm, giọng khàn đặc vì quỳ suốt đêm:
“Mẫu ! Hai  thật quá nhẫn tâm! Vì Lam Lam mà  đuổi Nhược Vi  ? Nếu , con  cùng nàng ! Nếu  cần   nữa, thì cũng đừng nhận con là con trai nữa!”
Câu   dứt, trong viện im phăng phắc.
Chỉ còn tiếng gió sớm lạnh buốt thổi qua,  ngọn đèn dầu chao nghiêng.
Phụ  đặt mạnh chén  xuống bàn, nước  văng  loang lổ, giọng ông như sấm:
“Tốt lắm, Trì Ngọc Lâm! Con còn  quỳ đủ ? Nếu    cùng Hứa Nhược Vi,  thì cút khỏi Trì gia , đừng  về nữa!”
Ta  qua khung cửa sổ, thấy dáng ca ca gầy gò trong gió, mà lòng chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.
Kẻ đáng thương    — mà là Trì gia,  nuôi một kẻ hồ đồ chẳng  phân rõ  ,  ngoài.
Bầu trời hôm  xám xịt, giống hệt lòng .
 từ giây phút ,     dứt khỏi quá khứ — và con đường  Trấn Bắc vương phi, sẽ chẳng thể  đầu nữa.