Hạ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, Tú kiểm tra cho cô qua loa   với   là Hạ  , bảo   cứ an tâm. Hiện giờ cho tới 12 giờ còn hơn 1 tiếng,  việc cần  thật cẩn thận, nếu  sẽ xôi hỏng bỏng  mất. Những   đào đất thì vẫn  việc, cô Năm cũng  cho họ bùa để bên , sợ rằng  chuyện gì đó  . Ấy  mà chạy trời  khỏi nắng, mấy bọn họ ước tính chỉ  đào  nhiều nhất là 4 tiếng thì   chuyện.
 
Cô Năm vốn vẫn luôn túc trực mãi  vấn đề gì,  mà  mới  lưng   đến nhà thì  chỗ đào hố  tiếng la ó,  đó những  ngoài đó đều hét lên. Không  vì  mà một  trong  họ  đột nhiên trở nên kì lạ,   ú ớ thứ gì đó trong miệng  xúc đất đổ  trở  hố lấp.
 
Ban đầu một  trẻ tuổi  bên cạnh còn tưởng   mệt quá nên run tay, vì  bèn : “Anh Tư ơi, nếu  mệt quá thì về nghỉ .”
 
 mà   chẳng để ý gì đến lời   mà vẫn cứ thất thần xúc đất lấp   hố, đợi đến khi  trẻ tuổi chuẩn   đến  thứ ba thì  một ông bác ngăn .
 
“Sao  ông Ba?”
 
Người trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi, ông Ba liền  nhỏ: “Thằng Tư nó  bình thường. Thằng Bảo, mày nhớ kĩ lời ông . Lát nữa khi ông đếm tới ba thì mày bổ nhào vô ôm chặt nó kéo  khỏi miệng hố  ?”
 
Bảo gật đầu như gà mổ thóc, ông Ba thấy    sang mấy  , bọn họ cũng hiểu mà chuẩn  sẵn tư thế. Vậy nhưng vẫn là chậm một bước, mặc dù thời gian đếm đến ba thì  mấy giây , nhưng còn  đếm hết thì Tư  ném xẻng sang một bên mà nhảy ùm xuống miệng hố.
 
Vốn đang hốt hoảng nhưng cảnh tượng tiếp theo còn khiến   hốt hoảng hơn, đó chính là hố đất vốn đang yên đang lành mà khi Tư rơi xuống thì lập tức như thế sạt lở đất. Đất ở xung quanh và bên  đều ồ ạt trôi xuống, chẳng mấy chốc  lấp gần kín  thể Tư.
 
Mọi  ban đầu còn  sức giữ đất  nhưng ông Ba liền hét lớn: “Mau chạy  gọi cô Năm.”
 
Khi một  cuống cuồng chạy  thì phát hiện cô Năm vốn    tới nhà, bà  đang  yên lặng dõi mắt về phía cái ao . Lúc  nọ định lay cô Năm thì Tú chạy  ngăn cản, cô : “Không , đợi thêm chút nữa.”
 
“…”
 
Người nọ mới   một chữ thì  thấy ánh mắt phức tạp của Tú, vì  cũng  theo và phát hiện…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-mo/12.html.]
 
“Người… hết ?”
 
Người nọ lắp ba lắp bắp, khó giấu sự kinh hãi  mặt. Trước nay cũng  xảy   ít chuyện, nhưng chuyện kì dị tới như  thì cũng là  đầu thấy,   mà  hãi cho . Tú tiến lên mấy bước,  đó cẩn thận quan sát. Đám  đào đất lúc nãy     còn một móng, chỉ để  một đám đầu treo lơ lửng  . Tú liền     nọ, quả nhiên cô đoán  sai,   sắp ngất xỉu tới nơi, vì  cô bèn  giọng : “Anh Mười,    em. Bình tĩnh!”
 
“Cô…cô Tú,   bình…tĩnh .  sợ…lắm!”
 
Mười như sắp  tới nơi,  là đàn ông con trai…nhưng mà thấy cảnh  thì biểu hiện như  cũng là đúng. Haha!
 
“Đừng sợ! Có Tú ở đây. Anh Mười,    em, hiện giờ  ai cứu  họ ngoài  .”
 
Giọng Tú trầm và khiến   cảm thấy yên lòng đến lạ. So với cái dáng  gầy gò của cô thì giọng  đúng là đối lập.  mà Mười vẫn cứ là sợ run, ánh mắt van  : “…    chứ. Cô Tú xin hãy tha cho  ,  còn  vợ con ở nhà cần chăm sóc. Cô tài giỏi như ,  tin cô  thể   mà.”
 
“   , kể cả  của  cũng  . Hiện giờ   thể cứu bọn họ chỉ  một   mà thôi.”
 
Giọng Tú càng chắc chắn hơn, Mười lòng đầy  cam tâm và thắc mắc : “Sao  thể,     thể chứ?”
 
“Bởi vì  là   từng đào hố đất đó còn sót !”
 
Mười  xong chừng như bình tĩnh hơn một chút, Tú thấy   tiếp luôn: “Anh    , nếu như một khi chuyện đó thật sự xảy  thì gia đình   thể sống yên  ư?”
 
“……”
 
Mười lắp bắp, Tú như thể  thừa  nghĩ gì và đang   gì, cho nên cô nhẹc lắc đầu : “Không    ạ! Tất cả chúng  ngay từ khi sinh  ở cái cồn  thì sớm   dính  lời nguyền  , cho dù    đến nơi khác cũng sẽ    .”