Và thế là quả ăn quả đút trong túi quần,    tìm xem vị trí nhà của cô Năm  ở . Kết quả Hạ  mãi,  mãi xung quanh, ăn hết hai trái ổi vẫn cảm thấy chẳng  nỗi chỗ nào quen thuộc. Hạ ơ với hò mấy tiếng, bắt đầu   hoảng  nhanh hơn nữa nhưng vẫn cảm thấy  chút lạ. Rõ ràng vẫn là cái cồn khốn khổ  nhưng mà nhà với đường   là lạ, chắc là do cách  mấy chục năm nên nhà cửa  mọc nhiều chăng?
 
“Chị ơi?”
 
Hạ giật b.ắ.n  khi  đột nhiên   giọng the thé vang lên, cô  nghĩ là  đứa trẻ nào đột nhiên  xuất hiện giữa đồng  m.ô.n.g quạnh  mà  thoát khỏi tầm mắt của cô.  ,  thật đấy, một đứa bé gái tầm sáu, bảy tuổi đang lù lù xuất hiện  lưng cô. Hạ thiếu điều  cái bộ mặt trắng trợt của nó dọa cho mất mật, cô : “Em từ  xuất hiện ?”
 
Ai ngờ cô bé  chỉ tay về phía xa xa ngoài sông  : “Kìa, em từ nhà  đằng  qua mà chị.”
 
Cái giọng con bé cứ quái quái  , hệt như cái mặt trắng trợt của nó . Hạ cau chặt lông mày, nghĩ thầm “con mụ nhà mày chứ đến từ , mày lội sông  chắc, mày tưởng chị mày sợ   mà hù…”
 
Hạ bỏ dở câu , đột nhiên nhớ kĩ  lời con bé , cô  sang lắp bắp hỏi: “Em  cái gì cơ, nhà chúng …bên …?”
 
“ , là bên . Chị, chúng  về nhà thôi.”
 
Ai mà ngờ, mới giây  Hạ còn hùng hổ phân tích thì giây   đột nhiên ngoan ngoãn  theo con bé . Hạ như bước  trong vô thức,  mãi,  mãi đến lúc   phía  ai gọi tên .
 
“Hạ, Hạ ơi…”
 
Tiếng kêu  Hạ giật  tỉnh , cô mất đà suýt thì ngã xuống nước, đến lúc  xuống chân thì phát hiện  cô   tới bờ sông, chỉ chậm một bước nữa thôi là  luôn xuống sông .
 
“Hạ,    con.”
 
Hạ  lưng  , phía  là một  phụ nữ trung niên mặc đồ bà ba đang gọi . Hạ cau mày, hoài nghi tất cả, như  sự hoài nghi đó của Hạ,  phụ nữ   lớn giọng : “Đâu   nào nhà ở giữa sông đúng  con?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-mo/27.html.]
Nghe thấy câu  thì Hạ tỉnh hẳn, lúc  cô   sợ , chầm chậm  đầu   thì thấy con bé gái  đang từ từ vẫy tay và chìm xuống sông,  môi nó còn nở một nụ  vô cùng quái dị. Hạ hú hồn bò lẹ chạy lẹ  bờ, giờ   trán cô đang đổ mồ hôi hột. Người phụ nữ  thấy Hạ   hồn thì cũng  lẹ  mà , giọng quở trách y như  đang lo lắng cho con .
 
“Con  giờ   chạy  đây chứ, con   con quỷ nước   . May mà   kịp, nếu  chẳng     nữa.”
 
Vừa ,  phụ nữ   kéo lê Hạ  về. Hạ  vội phản bác, bởi vì cô cũng chẳng   phản bác như thế nào, dù  đợi lát nữa thì sẽ  ngay thực hư như thế nào thôi mà.
 
Ngoài “” thì Hạ còn  một  “cha” đang chờ ở nhà. Vừa thấy cả hai  về, ông liền xông lên hỏi: “Sao   nó, con bé     ?”
 
“Mẹ” : “Không  ông , nhưng mà  lo quá. Lỡ bữa nay mà  chậm bước nữa thì con bé té xuống sông luôn .”
 
Ông “cha” còn đang định  gì nữa thị Hạ đưa tay ngăn , cô : “Khoan, cho con hỏi là chuyện xảy  thế nào  ạ. Cái con bé gọi con  xuống sông lẽ nào là…”
 
“Suỵt!  nhỏ thôi con. Mấy cái thứ từ  sông lên    lung tung, chúng  ngầm  là .”
 
“Mẹ” trịnh trọng  như thế. Hạ gật đầu   hỏi: “ mà, tại vì  lúc nó gọi con thì con  mơ mơ tưởng thật mà  theo nó  chứ. Lẽ nào thứ đó  thể thôi miên ư?”
 
“Những thứ đó ai mà  nó như thế nào chứ,  nhất   con tránh xa nó , tránh xa những chỗ là nước .”
 
Nghe  như thế nhưng cơn tò mò   để cho Hạ yên , lẽ nào cô  ở đây và sống tiếp   chứ. Thấy cô ngứa ngáy tay chân  chạy, “cha” vội ngăn cản: “Hạ,   nữa  con. Trời tối     lung tung.”
 
Hạ  , mạnh dạn hỏi luôn: “Cho con hỏi, năm nay là năm bao nhiêu ?”
 
“Cái con khùng , tới năm mà mày cũng  nhớ hả con. Năm nay là năm *** chứ bao nhiêu.”