Bà thầy cúng định  thật, cũng chẳng  bà   bản lĩnh  thật  nhưng mà bà  định  thật.  qua một chút, bà   thôi, dừng hẳn mấy việc đang  , báo hại Hạ mừng hụt một phen, nhắm mắt nhắm mũi trông chờ   về để   thất vọng. Thầy cúng  mò mẵm quan sát Hạ  : “Cô trông cũng bình thường,   cô giúp  chúng  cơ chứ?”
 
“Chuyện đó      chứ,  để xem  chuyện như thế nào, xem   can thiệp  để giảm bớt chuyện  xảy   .”
 
Bà thầy cúng  xem như cũng liều một phen, hai  bày mưu lập kế rình mò xem như thế nào. Theo như lời bà kể thì lúc  đang  những thứ  sông lên hoành hành mạnh mẽ, ít ai dám  sông kể cả ban ngày, vì  lúc  đang đói kém dữ lắm. Người dân thà đến đói còn hơn  kéo xuống sông  thành quỷ,   nếu như  lôi xuống sông thì  khi c.h.ế.t sẽ thành quỷ,  đó  lên bờ bắt  khác. Mà lúc đó  mất  lí trí  thì  khi là kéo chân cả  nhà  cũng nên.
 
Nghe  những con quỷ lâu năm sẽ  khả năng giả dạng  khác, hoặc hơn nữa là thôi miên để dụ dỗ chúng   xuống nước để c.h.ế.t đuối, mà cái  buổi chiều Hạ   tự  trải qua nên khi  bà thầy cúng  xong thì Hạ sởn cả gai óc, lạnh buốt gáy. Đương nhiên   ai cũng tin mấy chuyện , mặc dù  nhiều cái c.h.ế.t liên quan đến nước nhưng   nhiều  cố chấp lao xuống  hoặc cố ý phớt lờ lời của bà thầy cúng, cho rằng bà  tiền  khác.
 
Coi bói  ma, quét nhà  rác!
 
Hạ cũng     cách gì  để giúp đỡ  , cô cũng   thầy bà  thần thánh gì. Cách duy nhất mà cô  thể nghĩ   chính là tìm gặp   song sinh qua lời  khác  của  với hy vọng  thể tháo bỏ nút thắc và phá giải lời nguyền   .   tiên cô  tìm cách để thấy  cái quá khứ ,  khi cô  lấy chồng mới   thực hư là như thế nào. Nếu như ở hiện đại xa quá để  thể thấy thì cô hy vọng ở thời  gần hơn một chút chắc  lẽ sẽ dễ thấy hơn.
 
Dù  đó vẫn là suy nghĩ mà cô    thể thực hiện thành công  , mà cô cũng chẳng dám  với ai, sợ   chắc cô sẽ  bà thầy cúng  trói  quẳng xuống sông hiến tế đầu tiên. Cô chỉ là  trần mắt thịt, tiểu nhân tham sống sợ chết, cô    liệt nữ liệt trung gì đó .
 
Một đêm  ngủ, Hạ bắt đầu suy nghĩ đủ thứ. Nếu như cô  là lí do  cho   song sinh  của  lập nên lời nguyền trăng mờ, mà Tú là tay sai cũng   thì  ngay từ đầu Tú còn cứu cô,  đó dùng cách “dịu dàng” nhất để chỉ cho cô   phận và những tội  của  từ kiếp  chứ. Sao Tú  trói cô và quẳng luôn xuống sông, thế   là nhanh và đỡ tốn bao nhiêu cơm  chứ?
 
Hạ thở dài, mấy cách  thật cũng quá là tàn nhẫn, để Hạ chứng kiến đủ thứ chuyện ma quái, đây là  hành cô đến c.h.ế.t đây mà. Thâm, quá là thâm . Có khi Tú chính là  ném cô hồn lìa khỏi xác về tận thời   nhỉ,  ngoại lệ .
 
Hạ nghĩ đến đây mà giật  bật dậy,   nổi nữa, cơn sầu dâng lên ngút ngàn.
 
Ngày hôm , hai mắt Hạ như mắt gấu trúc. Mặt dù ở trong  xác  khác nhưng khi soi gương Hạ cũng thấy tội cho khổ chủ,  dùng  xác như tàn phá thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-mo/29.html.]
 
“Bà Tư ơi, bà Tư.”
 
Hạ đang thất thần mà  ai gọi   thì cô tỉnh ngang, dự cảm chuyện tới nữa . Tới nhanh quá,  để  khác nghỉ ngơi mà. Nghe tiếng  cô từ trong nhà vọng  trả lời,  gọi   : “Biết thằng Tám , cái thằng  trai mới lấy vợ đó.”
 
“Biết, mà thằng Tám nó   hả chị?”
 
“Nó c.h.ế.t !”
 
Mẹ Hạ giật   dậy khỏi võng  ngoài sân, gặng hỏi: “Chết hả, mới hôm qua tui còn gặp nó mạnh đùng  chày ngoài sông…”
 
Nói tới đây,  Hạ cũng tự giật  : “Nó xuống nước ban đêm  ?”
 
Thấy bà  gật đầu,  Hạ thốt lên: “Trời ơi, tui kêu nó đừng  xuống nước ban đêm mà. Trời ơi trời,  nó c.h.ế.t   hả chị?”
 
“Nghe  nó c.h.ế.t ở  khúc sông cạn. Sáng nay ông nhà tui tìm thấy, mà tới giờ   ai vớt nó lên  hết.”
 
“Sao kì  chị, bộ xác nó vướng ở   ?”
 
“Đâu  , ông nhà tui  nó c.h.ế.t tướng  xấp bằng ở  nước. Vậy mà   ai kéo nó lên  hết á,   cái xác của nó   nguyền rủa gì   nữa.”