Cô Năm ở bên cạnh họ, bà  thấy đứa con gái mà  chấp niệm mang thai, bất chấp hết tất cả những lời dèm pha miệt thị của  đời để sinh  và nuôi lớn nay  chính là một con ma nước thì cảm xúc vô cùng phức tạp. Mấy  bà  mở miệng  gì đó nhưng cuối cùng  thôi.
 
Tú dù  cũng  con cô Năm hai mươi năm, đương nhiên  một cái là hiểu, cô hỏi: “Mẹ,   hỏi gì ?”
 
Cô Năm  hỏi  nhiều thứ, cảm xúc trong lòng bà vỡ òa.  cuối cùng, bà chỉ hỏi một câu: “Con vẫn  con gái của  chứ?”
 
“Dạ, con vẫn là con gái của  đây.”
 
“Không ! Ý  là   con  còn là con gái của  nữa ?”
 
Tú và Hạ  , bất giác ai cũng xót xa  cho cô Năm, một  phụ nữ  khổ. Tú lúc  mới nở một nụ  ngượng ngùng : “Bất cứ lúc nào, nếu   con sẽ  con gái của  thêm trăm năm nữa. Thậm chí là kiếp  nếu như   con vẫn  thể tiếp tục  con gái .”
 
Người  đang cảm động là thế nhưng bà Hạ  nghĩ trong lòng “ kiếp  là quá đủ , bộ  đủ khổ  gì”.
 
Ngắt ngang câu chuyện cảm động của  con Tú, Hạ hỏi: “Tú , liệu những thứ mà Hạ  thấy  đây  đúng  . Hạ sợ rằng   can thiệp …”
 
“Khả năng chuyện đó xảy   cao,   cũng vì nghĩ như thế nên mới đưa Hạ về với thời gần hơn một chút để Hạ để dàng nhận định . Cũng là vì để cho bọn   phát giác tới và khó can thiệp  kí ức mà Hạ  thấy.  cụ thể là như thế nào Hạ  kĩ hơn  để cho Tú hiểu.”
 
“Là như …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-mo/35.html.]
Hạ kể  hết tất cả những thứ mà cô  thấy  từ lúc đến đây tới bây giờ, kể về việc rõ ràng cô thấy là lời nguyền trăng mờ  chính là do  trai cô tạo nên, nhưng Tú   rằng là do một kẻ khác,  kẻ đó  là ai?
 
“Hạ  nhớ đứa trẻ mà đêm nọ Hạ  thấy xác nó  ao , cái đứa mà đóng  quan tài với bao nhiêu chuyện xảy  đấy. Chính là nó, nó chính là chủ nhân của lời nguyền trăng mờ. Những năm qua đều là nó tự dàn dựng hết tất cả các vụ c.h.ế.t  để đổ thừa cho  .”
 
Nghe Tú , Hạ cũng giật . Nếu như   ngày hôm nay thì chắc Hạ vẫn nghĩ rằng đứa trẻ  chỉ là một trong những nạn nhân, bởi vì chấp niệm quá lớn nên mới biến thành quỷ. Một đứa trẻ, đứa bé trai…
 
“Lẽ nào…  chứ?”
 
Hạ đột nhiên thốt lên  Tú với cô Năm cùng giật , Tú hỏi: “Chuyện gì  Hạ, lẽ nào Hạ  điều gì  ư?”
 
“Trở về quá khứ, Hạ  gặp  một đứa bé trai  câu chuyện đặc biệt.  ở đó, Tú cũng  liên quan đến câu chuyện , lẽ nào vì thế mà mấy  ma chúng  dây dưa đến giờ  ư.”
 
Sau đó, Hạ  kể về quá khứ mà    về, còn kể  tường tận cảnh mà hai   hành hình. Tú là quỷ nên  cảm thấy gì, cô  chỉ thấy xót thương.  cô Năm  khi  xong thì sởn cả gai óc, liên tục lắc đầu cảm thán thời xưa   thể tàn nhẫn đến mức  cơ chứ.
 
Đang kể thì bầu trời bên ngoài bất thình lình tối . Tú đột phát giác  điều chẳng lành liền đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng, hai   cũng lập tức im lặng. Dù  nhận  điều gì nhưng Hạ và cô Năm cũng hiểu  là  bình thường chút nào, mới đây trời vẫn còn sáng cơ mà,   thể tối nhanh như  , thậm chí lúc  họ đều  thấy ánh sáng lạnh lẽo và mờ ảo như ánh trăng xuất hiện.
 
Dù thế nào  chăng nữa thì hôm nay nhất định là  qua ngày rằm lâu ,  thể nào  chuyện trời  tối thì trăng  lên như  . Tú  Hạ  hỏi bằng khẩu hình miệng: “Có  gì ?”
 
Hạ gật đầu, họ đều  thấy từ bên ngoài truyền đến  nhiều âm thanh quái dị. Rõ ràng đám  cũng  nhanh, mới đây mà chúng  tìm đến Hạ . Cảm thấy cổ tay   kì quái, Hạ  xuống thì thấy chiếc vòng  đứt  đôi, ngẩng đầu lên thì thấy mắt cô Năm  lạ, đột nhiên cô Năm trợn trắng mắt,  đó biến dần thành màu đỏ rực. Tú  kịp kéo Hạ thì Hạ   cô Năm xông lên bóp cổ.