TRĂNG NGOÀI CỬA SỔ, NGƯỜI Ở TRONG TIM - Chương 1: Giao lộ của nắng và mây
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:36:30
Lượt xem: 6
Thư viện của trường Trung học 1 ở dãy nhà phía Tây, nơi mà nắng chiều luôn ghé thăm muộn nhất. Không gian ở đây luôn bao phủ bởi một mùi hương đặc trưng: mùi của giấy cũ, mùi gỗ ẩm và mùi thời gian ngưng đọng. Đối với Thanh An, đây là thánh đường.
An ở góc trong cùng, nơi ánh sáng chỉ đủ chạm đến mép vở. Cậu thích sự khuất lấp. Chiếc kính gọng mảnh trượt xuống cánh mũi, An đưa ngón tay thon dài đẩy nhẹ nó về vị trí cũ. Cậu đang mải mê với những công thức, ngòi bút chì chạy mặt giấy tạo những tiếng sột soạt khô khốc, đều đặn.
Dưới làn da trắng ngần, những mạch m.á.u xanh nhạt hiện lên cổ tay An. Cậu thanh mảnh, mái tóc đen mềm rủ xuống che khuất hàng chân mày thanh tú. Sự hiện diện của An nhỏ bé đến mức nếu chú ý, sẽ tưởng chỉ là một phần của những kệ sách im lìm .
Đột nhiên, tiếng cửa gỗ nặng nề đẩy . Một luồng khí nóng hổi từ sân bóng rổ ùa , phá vỡ bầu khí tĩnh lặng như mặt hồ.
Tiếng bước chân nện xuống sàn gỗ hề ý định che giấu. Cộp. Cộp. Cộp.
An ngẩng đầu. Cậu đó là ai. Trong ngôi trường , chỉ một sở hữu bước chân mang theo nhịp điệu tự tin và tràn đầy năng lượng đến thế.
Một chiếc cặp sách vải bạt quăng cái bộp xuống mặt bàn đối diện. Ngay đó là bóng râm to lớn phủ ập lên trang sách của An. Trầm Dư Khánh kéo ghế xuống, động tác của dứt khoát, mang theo một chút ngông cuồng của tuổi trẻ.
An vẫn kiên nhẫn nốt chữ cuối cùng mới từ tốn ngước mắt lên.
Trước mặt là Trầm Dư Khánh – Đội trưởng đội bóng rổ, kẻ luôn ánh đèn sân khấu của trường. Khánh mặc chiếc áo ba lỗ thể thao màu xanh đậm, để lộ bờ vai rộng với những khối cơ bắp săn chắc, mướt mồ hôi. Những giọt nước lấp lánh chảy dọc theo xương quai hàm sắc sảo, rơi xuống xương quai xanh biến mất lớp vải.
Khánh sách. Cậu khoanh tay đặt lên bàn, gối đầu lên đó, nghiêng mặt An. Đôi mắt sáng rực, đồng t.ử nâu sẫm như chứa đựng cả vệt nắng cuối ngày.
"Học bá, mỏi mắt ?" – Giọng Khánh trầm thấp, vương chút thở gấp gáp trận đấu.
An đẩy kính, giọng đều đều chút gợn sóng: "Không mỏi bằng chạy ngoài sân."
Khánh bật . Tiếng của giòn tan, khiến vài bàn xa khẽ suỵt một tiếng nhắc nhở. Khánh chẳng quan tâm. Cậu thu hẹp cách, rướn về phía . Mùi mồ hôi của hề khó chịu, trái , nó mang theo mùi bạc hà thanh khiết và nóng của ánh mặt trời.
"Hôm nay ghi mười hai quả ba điểm." – Khánh , giọng đầy vẻ tự hào như một đứa trẻ chờ khen ngợi.
An đôi mắt đang mong chờ , lòng bỗng xao động nhẹ. Cậu cụp mắt, thu dọn bút thước: "Chúc mừng . đây là thư viện, sân vận động."
" chứ." – Khánh lười biếng đáp, tay nghịch ngợm cầm lấy một chiếc kẹp giấy bàn của An – " ngoài sân nóng quá, chỉ chỗ của là mát nhất."
Ngọc Đinh Đang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-1-giao-lo-cua-nang-va-may.html.]
An khựng . Câu của Khánh vẻ bâng quơ, nhưng ánh mắt An quá đỗi trực diện. Nó giống như cái xã giao, mà giống như một thợ săn đang kiên nhẫn bao vây con mồi, hoặc giả như một hành tinh đang lực hút của một ngôi cố định kéo .
An cảm thấy khí xung quanh bắt đầu loãng . Chemistry giữa hai thật kỳ lạ. Một bên là nước lặng, một bên là lửa rực. Khi ở gần , nóng từ Khánh như hòa tan lớp băng mỏng manh bao quanh An.
Nắng chiều lúc bắt đầu chuyển sang màu cam đỏ, hắt qua khung cửa sổ cao vút, chia đôi mặt bàn. Một nửa thuộc về An – trầm mặc trong bóng tối, một nửa thuộc về Khánh – rạng rỡ giữa hào quang.
Khánh bất thình lình vươn tay . An giật định lùi , nhưng bàn tay của Khánh chỉ dừng ở phía mái tóc . Cậu nhẹ nhàng phủi một mảnh giấy vụn tình cờ vướng tóc An.
"Tóc mềm thật." – Khánh lẩm bẩm, ngón tay vô tình lướt qua vành tai của An.
Một dòng điện chạy dọc sống lưng khiến An run nhẹ. Vành tai nhanh chóng đỏ ửng lên, tương phản rõ rệt với làn da trắng sứ. An vội vàng cúi đầu, che giấu sự bối rối: " về đây."
"Đợi ." – Khánh nhanh tay giữ lấy quai cặp của An – " đưa về. xe đạp."
" bộ." – An khẽ đáp, dám thẳng mắt đối phương.
Khánh dậy, hình cao lớn của bao trùm lấy An, tạo thành một bóng râm che chở. Cậu xỏ quai cặp lên một bên vai, tay xoay quả bóng rổ một cách điêu luyện: "Vậy dắt xe bộ cùng . Trời sắp tối , ánh trăng hôm nay..."
Khánh bỏ lửng câu , môi cong lên một nụ giác bí hiểm.
"Ánh trăng ?" – An tò mò ngước lên.
Khánh ngoài cửa sổ, nơi mảnh trăng khuyết bắt đầu hiện rõ nền trời xanh thẫm. Cậu thì thầm, giọng tan gió chiều: "Trăng hôm nay... chắc là sẽ lắm. Cậu cùng xem ?"
An hiểu ngụ ý trong câu . Với một học sinh chuyên tự nhiên như , trăng là do khí quyển và độ phản xạ ánh sáng. gương mặt nghiêm túc hiếm thấy của Trầm Dư Khánh, An bỗng thấy trái tim nhịp.
Cậu từ chối.
Hai bước khỏi thư viện. Bóng họ trải dài hành lang trường. Một cao lớn vững chãi, một thanh mảnh lặng lẽ. Nắng vàng và mây trắng lúc lùi phía , nhường chỗ cho bóng tối đang dần buông, nơi mà ánh trăng sắp sửa bắt đầu cuộc hành trình lặng lẽ của .
Giao lộ của họ bắt đầu từ một buổi chiều như thế – khi nắng tắt và trăng lên ngôi.