Tiết trời chuyển sang những ngày giữa học kỳ, khí trong trường trở nên náo nhiệt hơn hẳn bởi vòng loại giải bóng rổ liên trường. Trầm Dư Khánh bận rộn hơn với những buổi tập huấn cường độ cao, nhưng dù bận đến thế nào, mỗi giờ giải lao, vẫn thấy đội trưởng cao lớn xách theo một chai nước ép hoặc một túi hạt dẻ chạy sang dãy nhà tự nhiên chỉ để Thanh An một cái.
Sự gắn bó của họ còn là điều bí mật trong lớp 12A1. trong mắt Thanh An, thứ vẫn chỉ dừng ở một tình bạn đặc biệt, một sự quan tâm " quá mức" từ phía một hướng ngoại dành cho kẻ hướng nội.
Cho đến một buổi chiều thứ sáu, khi cả trường đang đổ dồn sân vận động.
An thầy chủ nhiệm nhờ đem một chồng hồ sơ sang văn phòng đoàn ở dãy nhà bên sân bóng. Cậu ôm chồng giấy cao ngất quá cằm, bước phần lảo đảo. Khi ngang qua khu vực kỹ thuật của sân bóng rổ, một tiếng vút xé gió vang lên, theo đó là tiếng hô hoán thất thanh:
Ngọc Đinh Đang
"Cẩn thận! Tránh !"
An giật , nhưng vì chồng hồ sơ quá nặng và tầm che khuất, kịp phản ứng. Quả bóng rổ bay với tốc độ cực nhanh đang nhắm thẳng đầu .
Rầm!
Tiếng va chạm khô khốc vang lên, nhưng là cảm giác đau đớn mà An tưởng tượng. Một bóng đen đổ xuống, bao trùm lấy . Một cánh tay rắn chắc vươn , chặn quả bóng ngay khi nó chạm mặt An. Sức mạnh của cú va chạm khiến lùi nửa bước, lồng n.g.ự.c đập mạnh vai An.
"Cậu ?" – Giọng của Trầm Dư Khánh lúc còn vẻ cợt nhả thường ngày. Nó gắt gỏng và đầy vẻ lo lắng.
An ngước lên từ chồng hồ sơ, thấy Khánh đang chắn mặt , tay vẫn còn cầm quả bóng rổ méo nhẹ do lực va đập. Áo thi đấu của đẫm mồ hôi, đôi mắt rực lửa về phía những nam sinh lớp ném sai mục tiêu.
"Lần ném bóng thì mở mắt ." – Khánh gằn giọng, ném quả bóng trả sân với một lực mạnh đến mức khiến nhóm nam sinh tái mặt, đồng loạt cúi đầu xin .
An định lên tiếng cảm ơn, nhưng bước chân bỗng hẫng một nhịp. Vì quá hoảng hốt và chồng hồ sơ quá nặng, An trẹo chân. Cậu khuỵu xuống, chồng giấy tờ rơi lả tả xuống mặt đất.
"An!" – Khánh hốt hoảng quỳ xuống bên cạnh , tay giữ lấy cổ chân An.
" ... chỉ thốn một chút." – An nhăn mặt, nỗ lực dậy nhưng ngay lập tức xuống vì cơn đau nhói truyền lên não.
Dư Khánh một lời nào nữa. Cậu dậy, đống hồ sơ An. Giữa lúc sân trường đang đông nghẹt , giữa hàng trăm ánh mắt tò mò và tiếng xì xào, Trầm Dư Khánh một việc khiến Thanh An suốt đời quên .
Cậu xoay lưng , quỳ một gối xuống mặt An.
"Lên ."
An ngơ ngác: "Cậu... gì ? Đây là giữa sân trường đấy."
" bảo lên." – Khánh đầu , đôi mắt kiên định – "Chân trẹo , bộ nổi . Đám hồ sơ sẽ nhờ bạn cùng đội mang giúp. Bây giờ, việc của là bám chắc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-ngoai-cua-so-nguoi-o-trong-tim/chuong-5-bo-vai-va-su-bao-ho.html.]
An cảm nhận gương mặt đang nóng ran. Cậu tấm lưng rộng lớn, vững chãi của Khánh – tấm lưng chắn cho bao cơn gió lạnh và những quả bóng lạc. Trong một khoảnh khắc yếu lòng, An khẽ vươn tay, vòng qua cổ Khánh.
Khánh dùng lực bật dậy, đôi tay chắc khỏe giữ chặt lấy đùi An. Cậu cõng học bá nhỏ bé lưng, bước dứt khoát về phía phòng y tế.
Mùi bạc hà quen thuộc từ gáy của Khánh xộc mũi An. Cảm giác da thịt chạm qua lớp áo mỏng khiến An run rẩy. Cậu giấu mặt vai Khánh, lí nhí: "Khánh , đang kìa..."
"Kệ họ." – Khánh đáp, giọng trầm ấm vang lên bên tai An – "Họ vì họ ghen tị đấy. Vì ai cõng họ, cũng ai để họ cõng như đang cõng ."
An im lặng, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập liên hồi như nhảy ngoài. Cậu thể thấy tiếng tim đập của Khánh qua tấm lưng, một nhịp đập nhanh và mạnh mẽ.
Họ dọc hành lang trường, nắng chiều rải những vệt vàng rực rỡ lên bóng của hai in tường. Một cõng, một cõng, trông như một bức tranh thanh xuân đến nao lòng.
"Khánh..." – An đột ngột lên tiếng.
"Hửm?"
"Hôm nay... trăng lên ." – An trêu chọc, nhớ sở thích kỳ lạ của đối phương.
Khánh bật , tiếng rung động cả bờ vai mà An đang dựa . Cậu dừng chân một chút, nghiêng đầu sườn mặt của An, ánh mắt thâm tình đến mức thể tan chảy bất cứ tảng băng nào.
"An , tại trăng luôn theo trái đất ?" – Khánh tiếp hỏi.
"Vì lực hấp dẫn của trái đất..." – An trả lời theo bản năng của một học sinh giỏi Lý.
"Không đúng." – Khánh ngắt lời, giọng trở nên sâu lắng lạ thường – "Là vì trăng để trái đất cô đơn trong bóng tối. Nó tình nguyện vệ tinh, tình nguyện xoay quanh, tình nguyện dùng bộ ánh sáng mà nó để soi đường cho trái đất."
An im lặng. Cậu còn đưa những định luật vật lý để phản bác nữa. Cậu bắt đầu cảm nhận , những câu chuyện về thiên văn học của Khánh, là một trái tim đang âm thầm lên tiếng.
Phòng y tế hiện mắt. Khánh đặt An xuống giường bệnh một cách nhẹ nhàng như thể đang đặt một món đồ sứ dễ vỡ. Cậu rời ngay mà xuống chiếc ghế bên cạnh, lấy từ túi áo một miếng dán giảm đau chuẩn từ bao giờ.
"Cậu mang theo cái từ lúc nào ?" – An ngạc nhiên.
"Từ khi là một kẻ ngốc luôn thương." – Khánh dán miếng dán cho An , động tác vô cùng tỉ mỉ và dịu dàng.
Ánh trăng ban chiều bắt đầu nhú lên phía xa, mờ nhạt và thanh khiết. An ánh trăng, Trầm Dư Khánh đang cúi đầu chăm sóc chân cho , bỗng nhiên cảm thấy, lẽ cần hiểu hết những ẩn dụ của Khánh nữa. Chỉ cần sự hiện diện , bờ vai , là đủ cho cả một mùa hạ rực rỡ .