Mẫu   bắt đầu mơ mộng về viễn cảnh   của một vị cử nhân, bèn  gượng: “Chuyện  cũng  vội, chúng  cứ bàn bạc thêm .”
Phụ  gõ nhẹ tẩu thuốc   dậy: “Ừm, cũng  còn sớm nữa, chúng  về thôi.”
Đưa tiễn đến tận cổng viện, phụ  dừng bước, vỗ vỗ vai Kỷ Tùng Trúc, dặn dò: “Ngươi là  , hãy đối xử thật  với Đại Nương.”
Đợi bọn họ  khuất,  mới thở phào một  dài: “Phu quân,  đây      lươn lẹo như .”
Hắn   : “Giờ hối hận cũng  kịp nữa , nàng  gả cho  .”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Hổ nhi thì thôi , nhưng Ngưu nhi mới  năm tuổi, vẫn còn cơ hội. Dù  thể đỗ tú tài,  sách hiểu lễ nghĩa cũng là chuyện .”
Nghĩ cũng đúng.
Từ đó về , trong tộc cũng   đánh tiếng  đem con cái và ruộng đất ghi  danh sách nhà , nhưng mỗi  như , Tùng Trúc đều   vẻ tiếc nuối: 
“E là  , ngay cả em vợ  cũng  từ chối, nếu giờ nhận của ,   ăn   với nhạc phụ nhạc mẫu đây?”
Xem , ngay từ đầu khi giăng bẫy phụ mẫu,   liệu đến chuyện  .
Đỗ tú tài xong, mục tiêu tiếp theo là kỳ thi cử nhân. Đây là bước ngoặt quan trọng, vì chỉ cần đỗ cử nhân, liền  tư cách  quan.
Cả nước  vô  tú tài, nhưng ba năm một  thi Hương,    thể đỗ cử nhân  chỉ đếm  đầu ngón tay. Biết bao tú tài khổ học suốt đời, đến khi tóc bạc trắng vẫn  thể cử nhân đề danh.
Vì tiền đồ, Tùng Trúc  lên châu thành học hành mới .
Ta cùng bà bà bàn bạc, cuối cùng quyết định  theo .
Nghe , Tùng Trúc cũng  vui mừng.
Bà bà  việc gọn gàng, chỉ trong hai ngày  thu xếp xong xuôi  chuyện trong nhà.
Gà vịt  mang theo  đều đem biếu cha .
Ta – Chu Giai Giai,  đầu tiên trong đời rời khỏi trấn nhỏ, rời khỏi huyện thành, nhờ phúc của phu quân mà đặt chân đến châu thành.
Châu thành náo nhiệt vô cùng, chúng  thuê một căn tiểu viện, phía  mở quán bán đậu phụ, phía   nơi cư ngụ.
Tùng Trúc ngày thường ở học viện, mỗi tháng chỉ về nhà ba đến năm ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trang-nguyen-nuong-tu-oesp/chuong-10.html.]
Thành lớn,  đông, ai ai cũng bận rộn, tú tài cũng  thiếu. Lúc đầu hàng xóm còn trầm trồ mấy câu, lâu dần cũng thành chuyện bình thường.
Thời gian thấm thoắt trôi, hai năm cứ thế trôi qua trong bình yên.
Hổ nhi học chữ, tuy vẫn vụng về nhưng tính tình thực sự  trầm  hơn chút.
Mẫu  dường như cũng nhận   đây Tùng Trúc chỉ là lấy cớ thoái thác, nên khi  mang lễ vật về thăm nhà, bà  chẳng  sắc mặt ,  lưng còn mắng  là con sói trắng mắt, nuôi   ơn.
Lý chính chạy vạy thu xếp khắp nơi, cuối cùng con gái mập của ông – Đại Hoa,  gả cho một thương nhân giàu .
Chẳng bao lâu   sinh  con trai.
Từ đó, mỗi khi  trong thôn, nàng  đều vênh váo như  gió thổi  chân, đến dịp lễ tết còn mặc vàng đeo bạc về nhà, đắc ý vô cùng.
Gặp  liền mỉa mai: “Cái danh phận tú tài nương tử  cũng chẳng  gì , ngay cả một món trang sức đáng giá cũng  .”
“Lại còn  , thi cử nhân khó lắm đấy. Bao nhiêu tú tài lận đận cả đời, cuối cùng cũng chỉ là tú tài mà thôi.”
“Ngươi thành  hai năm ,  bụng vẫn chẳng  động tĩnh gì?”
Nàng  vuốt ve cái bụng nhô lên của ,  càng đắc ý: “Phu quân  ,   nếu  sinh con trai, sẽ thưởng cho  hẳn năm mươi lượng bạc đấy.”
Lại    cùng bà bà bày quầy bán đậu phụ ngoài phố, nàng  càng thêm khinh miệt.
Có lẽ chính nàng   rêu rao khắp nơi, khiến dân làng bắt đầu bàn tán.
Một là   phơi mặt ngoài đường, mất hết thể diện.
Hai là   thành   lâu mà  sinh nở.
Ba là bảo Tùng Trúc tài hoa sớm cạn, e rằng khó mà thi đỗ cử nhân.
Bà bà vốn vui vẻ trở về nhà,   chọc tức một trận  trò.
Cũng may  Tết Nguyên Tiêu, chúng  liền khởi hành rời quê.
Chẳng ngờ Đại Hoa cũng theo nhà chồng  ăn buôn bán, đến tận châu thành.
Nàng   mang thai,   càng cố ý ưỡn bụng đến quầy đậu phụ mua hàng, còn  bộ vô tình   mặt Tịch Tùng Trúc:
“Gà mái   đến  cũng vô dụng, vẫn   đẻ trứng mới .”