3.
 
Kiếp , khi  sắp ch///ết vì bệnh,  mới   nhiều sự thật.
 
Hóa ,  Tống Dục vẫn luôn thích là Đích tỷ của , Thẩm Tâm Nguyệt.
 
Người   cưới cũng là Thẩm Tâm Nguyệt.
 
 lúc đó, phụ     ngóng  tin tức  triều,  rằng Tống phủ nguy hiểm, chỉ sợ sắp gặp nạn.
 
Vì  phụ    đắn đo.
 
Nếu đồng ý, đích nữ nhất định sẽ  gả đến chịu khổ, ông và phu nhân đều  nỡ.
 
Nếu  đồng ý, lỡ may   Tống phủ phục hồi, rốt cuộc trèo cao  lên.
 
Cuối cùng, cha  quyết định, giảm bớt sự hy sinh, để  thể nhận  nhiều lợi nhuận hơn.
 
Vì ,   lôi , một thứ nữ do thông phòng sinh , từ góc hẻo lánh ở sân  , ghi   danh nghĩa của phu nhân, gả đến Tống phủ.
 
Sau khi   sắp cưới là , Tống Dục  hề từ chối.
 
Hắn uống rượu say sưa suốt một đêm, trong cơn say lẩm bẩm: "Cũng ,   rằng  thể cưới nàng , dùng cách  để  thể ở gần nàng  một chút cũng  lắm."
 
Trong vài năm  đó,  thực tế, Tống Dục vẫn  từ bỏ việc thể hiện tình yêu của  với Thẩm Tâm Nguyệt.
 
Khi  bận rộn đến đêm khuya,  sẽ tâm sự với Thẩm Tâm Nguyệt  ánh trăng.
 
Thẩm Tâm Nguyệt : "Bây giờ,   đều khen Thứ  của   giỏi."
 
Tống Dục nhẹ nhàng : "Thật ? Ta chỉ thấy nàng  đầy  mùi đồng tiền,   ngủ cùng nàng ."
 
Đích tỷ : "   , nàng   mang thai ..."
 
Tống Dục vội : "Đó là nàng   hạ thuốc  đêm hôm đó."
 
Tâm nguyệt, lòng  chỉ mãi hướng về nàng, nếu nàng  tin  thì  thề sẽ dùng một kiếm tự vẫn…
 
Đích tỷ bịt miệng Tống Dục: “Nói năng linh tinh gì ! Ta    thể  tin  chứ”.
 
Sau đó, đến khi mang thai đứa con đầu lòng,  tình cờ phát hiện  những lá thư qua  giữa Tống Dục và Tâm Nguyệt.
 
Hắn gửi thư cho Tâm Nguyệt,  là:
 
[Người bên gối   là  trong lòng, nàng mới là  vợ cả đời của ]
 
[Thế gian ô trọc, chỉ  nàng là gió trong trăng sáng]
 
Ta tức đến thổ huyết, từ đó một bệnh   khỏi giường.
 
Trong lúc   bệnh, Tống Dục  một  đến thăm.
 
Hắn dùng  tiền  kiếm  để chạy chọt khắp nơi,  cùng phục chức như cũ.
 
Lúc  đang hấp hối  giường bệnh,  mới tới : "Kiếp  may lắm một đứa con gái chợ búa như ngươi mới  thể lấy chồng cao cửa như , lây dính  ít cao nhã chi khí, cũng coi như vận mệnh của ngươi."
 
Sau khi  mất,  cưới Tâm Nguyệt, ai ai cũng khen tình  ý  đáng ngưỡng mộ, chỉ  còn ai nhớ tới .
 
 may  trời xanh  mắt, cho  sống  một  nữa.
 
Lúc  đây, thấy Tống Dục đang vui vẻ nâng ly cùng Vương công tử và đám tùy tùng,    lời nào      bếp.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tranh-dien/chuong-2.html.]
Tì nữ Tiểu Thúy đuổi theo , gấp gáp : “Tiểu thư, cứ để như  chẳng mấy chốc mà quán rượu sẽ đóng cửa mất thôi”.
 
Ta lạnh lùng đáp: “Đóng cửa thì đóng cửa, đưa sổ sách cho , gom hết mấy thứ còn sót  trong nhà, mang đến nhà chị họ mà ngươi tin tưởng cất ”.
 
Tiểu Thúy giật  hỏi: “Tiểu thư,   thế?”
 
“Nếu   Tống Dục hỏi đến, chúng    lời thống nhất, cứ  là tiền của hồi môn  tiêu hết,  còn một xu nào, nhớ ?”
 
4
 
Kiếp ,  bộ của hồi môn  mang theo  dồn  quán rượu .
 
Năm đầu quán rượu   lợi nhuận, đến những năm  mới dần  vốn. 
 
Trong  thời gian đó,  chi tiêu ăn mặc của nhà họ Tống đều đắp từ tiền của hồi môn của  cùng chống đỡ.
 
Ta chỉ là một đứa con gái thứ   cưng chiều, thế nhưng cha   đem   để đầu tư  cuộc hôn nhân với nhà họ Tống, do đó   bạc đãi  về khoản của hồi môn.
 
Ngay cả lúc sa cơ lỡ vận, Tống Dục vẫn   dáng giữ thể diện,  sách   thư đồng, đánh đàn   Cầm Đồng.
 
Đằng  tất cả những thú vui thanh nhã đó là vô  chi phí khổng lồ.
 
Do đó của hồi môn của  trở nên cạn kiệt, nhất định  tìm cách kiếm tiền.
 
Nay  quyết định mặc kệ ,  tiền  đủ để  và Tiểu Thúy tiêu xài thoải mái nhiều năm.
 
Ta  dọn hết tiền bạc xong thì Tống Dục  về tới nhà.
 
Có lẽ  cảm giác  đúng,    chút kinh ngạc.
 
Hắn : “Hôm nay nàng khiến    với con mắt khác ”. “Ta tưởng nàng sẽ bám riết  tha, tiếp tục đòi tiền rượu của Vương công tử”. 
 
Trong lòng  thầm chế giễu.
 
Kiếp ,   từng  thế.
 
Ta dứt khoát đòi Vương công tử trả tiền, cuối cùng cũng đòi .
 
 kể từ đó mang tiếng là  keo kiệt, tính toán, ai nấy cũng bảo Tống công tử hào sảng, chỉ tiếc lấy nhầm  một bà vợ thực dụng.
 
Kiếp ,  chẳng thèm  kẻ  xa.
 
Miệng thì  ngọt ngào còn trong lòng  chế nhạo: “Thiếp  là vợ  , thì việc gì cũng   lời phu quân cả. Phu quân coi thường tiền tài, lẽ nào   còn so đo những chuyện ”.
 
Tống Dục   ngẩn ngơ, nhưng cuối cùng   nên lời, chỉ gật đầu  bỏ .
 
 chỉ ít ngày , Tống Dục  chịu  nổi.